Thời gian đã qua một tuần rồi, suốt một tuần qua Tống Hạc Khanh không còn nhìn thấy Đường Nguyễn nữa, hai người bọn họ, một người là Beta, một người là Alpha, nếu không phải Đường Nguyễn cố tình dây dưa, hai người không hề có cơ hội gặp mặt nhau. Lúc này Đường Nguyễn đã bỏ cuộc, Tống Hạc Khanh tự nhiên không nhìn thấy Beta nói lắp kia, này được xem là một việc vui đấy chứ.
Tống Hạc Khanh luôn cảm thấy Đường Nguyễn rất phiền, hắn chỉ có lòng tốt giúp đỡ vào ngày hôm đó, chỉ là mang giúp vali mà thôi, sau đó lại bị ăn vạ, mỗi ngày đều đưa đồ ăn sáng, cho dù khó chịu ra mặt, Beta nhát gan đó lại xem như chả có chuyện gì xảy ra, sau đó lại đỏ mặt tới gần, anh em của hắn đều cười nhạo hắn có tùy tùng si tình, hắn tức đến mức cười ra, thái độ đối với Đường Nguyễn càng khó gần hơn.
Nhưng đã một tuần kể từ lúc học tiết lịch sử đó, Tống Hạc Khanh không còn gặp được Đường Nguyễn nữa, lúc chơi bóng, hắn cũng không nhịn được nhìn về phía khán đài nơi Đường Nguyễn thường ngồi, không có, ở nhà ăn cũng không nhìn thấy, dường như cậu ta đã biến mất rồi.
Bạn cùng phòng nói Đường Nguyễn sau hai năm theo đuôi cuối cùng cũng từ bỏ, chúc mừng Tống Hạc Khanh một lần nữa tự do, ầm ĩ muốn ra ngoài ăn chúc mừng.
Tống Hạc Khanh nhíu chặt mày, ngón tay thon dài không ngừng lướt màn hình điện thoại, giao diện của Đường Nguyễn vẫn dừng lại ở một tuần trước, vẫn là meme bé mèo đáng yêu đang vẫy tay, còn cầm cái bảng viết chữ xin chào hoa hòe hoa hoẹt.
Không theo đuổi nữa sao? Tống Hạc Khanh liếc bạn cùng phòng một cái, ý bảo im miệng.
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Nói xong, Tống Hạc Khanh lập tức ra ngoài, mặc kệ bạn cùng phòng ầm ĩ kêu gì đó.
Hắn đi thẳng đến thư viện, buổi chiều lúc này, phòng tự học yên lặng không có mấy người, Tống Hạc Khanh lập tức nhìn thấy hai người đang ngồi trong góc kia.
Là Đường Nguyễn và bạn cùng phòng của cậu ta, hai người thân thiết ngồi sát nhau, bé nói lắp còn cầm một viên socola đút vào miệng tên bạn cùng phòng.
Tống Hạc Khanh không lên tiếng, im lặng ngồi cách đó 10m.
Đường Nguyễn đương nhiên không chú ý đến, bạn cùng phòng Thẩm Ước đây đang phụ đạo môn toán cho cậu, cậu đang làm bài đến đầu óc quay cuồng, Thẩm Ước thì ngồi bên cạnh chơi game, nhỏ giọng kêu cậu đút socola cho cậu ta ăn, Đường Nguyễn não vội tay nhanh, không chút để ý đưa tới miệng cậu ta.
"Bé Nguyễn Nguyễn à, sao rồi, có phải đã quên tên chó Tống kia rồi đúng không? Tớ nói cậu rồi, trên đời này chỗ nào chả có hoa thơm cỏ lạ, cần gì dính mãi với tên đó."
Đường Nguyễn nhăn mặt, thở dài một hơi, "Aiz… tớ biết rồi… Thẩm Ước, cậu nói rất đúng, đã đến lúc từ bỏ rồi."
"Đúng không, nếu không cậu làm bồ tớ đi, tớ có thể chăm lo cho cậu, thành tích cũng ổn, có thể giúp cho bé học tra cậu đây học tập, tới tới, hôn bạn trai cậu một cái nào."
Đường Nguyễn bất đắc dĩ cười cười, cậu tính tình tốt, chỉ làm bộ làm tịch trốn tránh, cầm lấy viên socola còn lại đưa cho Thẩm Ước.
Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm tay Đường Nguyễn, âm thầm mắng một câu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Cho đến lúc này, Đường Nguyễn với Thẩm Ước mới biết Tống Hạc Khanh có ở đây, mặt Đường Nguyễn lập tức trắng, ngập ngừng nói: "Tống Hạc Khanh sao lại ở đây…"
Thẩm Ước nhướng mày, nói, "Mặc kệ tên đó, cũng không liên quan gì đến cậu."
Sáng sớm hôm sau, lúc Đường Nguyễn cùng Thẩm Ước xuống nhà ăn ăn sáng, chỉ vừa mới ăn được một miếng, Tống Hạc Khanh đã đi đến trước mặt, Đường Nguyễn nhìn thấy hắn, ngực lập tức đau, không ngẩng mặt lên nhìn.
Sắc mặt Tống Hạc Khanh càng đen hơn, cố nén cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm mặt Đường Nguyễn nói:
"Bạn trai cậu? Sao tiêu chuẩn lại kém như vậy?"
Mùi thuốc súng quá nặng đến mức Thẩm Ước ở kế bên cũng nhịn không được nhíu mày, dáng vẻ cà lơ cà phất nói:
"Bạn Tống à, không cần nói khó nghe vậy đâu, dù sau Đường Nguyễn cũng không hối hận theo đuổi cậu 2 năm, hiện tại cậu có người yêu rồi, Đường Nguyễn cũng không cần vì cậu mà giữ mình đâu nhỉ?"
Tống Hạc Khanh càng giận dữ, Thẩm Ước nói ra làm hắn nghe hiểu một điều, Đường Nguyễn không còn thích mình nữa, đã tìm người yêu rồi, không liên quan đến hắn.
Không khí dường như đông cứng lại, Đường Nguyễn cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại ứa ra, trong đầu nhớ lại lúc Tống Hạc Khanh cùng bạn nữ đó nhìn nhau cười.
"Được, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa, rốt cuộc không làm phiền tôi nữa."
Thì ra hai năm theo đuổi của cậu trong mắt hắn chỉ là một trò cười, Đường Nguyễn cuối cùng cũng không nhịn được, kéo Thẩm Ước rời đi.
Tống Hạc Khanh nhìn hai người chưa ăn xong cơm sáng đã đi rồi, thầm mắng một cậu, hắn quá tức giận, pheromone cũng phóng ra bên ngoài, pheromone mùi hường thảo tràn ngập, alpha xung quanh cũng cách hắn một khoảng.
Tống Hạc Khanh là đỉnh A, điều này có nghĩa là pheromone của hắn đối với Alpha bình thường và Omega đều là độc dược cả, sức lực của hắn mạnh mẽ, đối với việc khống chế pheromone không có chút nào khó khăn, gần đây lại bởi vì một Beta mà liên tục không khống chế được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!