Mọi người xung quanh sợ đến mức muốn trốn mà không được, nhanh chóng đẩy nhau để cách xa họ 5m.
Tầng lớp thượng lưu nhanh chóng truyền đi tin nóng trong ngày, hai thiếu gia lại vì tranh giành một tên Beta bình thường mà lại vung tay đánh nhau, trình độ nhiều chuyện không thua gì mấy cái loa phát thanh trên thành phố đâu.
Cấp bậc của Trình Phú thấp hơn họ, gương mặt đã nhanh chóng trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh, Đường Nguyễn tuy là Beta không thể cảm nhận được pheromone nhưng bị bầu không khí căng thẳng này làm cho sợ đến mức siết chặt góc áo Tống Hạc Khanh.
Thấy sắp mất kiểm soát tới nơi, Trình Phú không thể không hít một hơi thật sâu rồi nói lớn, "Hai người dừng lại đi, để ý người xung quanh một chút được không?"
Vương Tư Viễn không phải đỉnh A như Tống Hạc Khanh, lúc này cũng đã chảy mồ hôi, mục đích của hắn không phải điều này cho nên thuận theo mà dừng lại.
Hai loại pheromone cao cấp vừa được thu lại, mọi người đều thở nhẹ một hơi, nếu thật sự đánh nhau thật thì không thể kiểm soát được mà.
Dường như chỉ có một mình Tống Hạc Khanh cảm thấy bình thường, cao cao tại thượng mà nhìn Vương Tư Viễn, ánh mắt lạnh như băng, dường như không có gì mất khống chế như ban nãy, giọng nói còn dịu hơn bình thường nhưng nếu là người quen thì đều biết hắn đang cực kỳ tức giận.
"Cho dù cậu có ý định gì đều dẹp hết đi. Người của tôi, không phải là người mà cậu có thể đụng đến đâu."
Vương Tư Viễn cười khinh một tiếng, "Cậu Tống à, quan tâm quá mức rồi nghĩ sai rồi, tôi có thể làm gì được cơ chứ."
Nói xong, Vương Tư Viễn cũng không để ý người xung quanh, ngẩng đầu rời đi.
Trịnh Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, thở một hơi nhẹ nhõm, hôm nay hắn đã dùng chút thông minh bất chợt mới giúp cho mọi chuyện trở lại bình thường, dường như không có gì vừa xảy ra.
"Hạc Khanh…"
Bé cưng trốn đằng sau Tống Hạc Khanh, sợ hãi gọi một tiếng, cậu nhạy bén cảm giác được Tống Hạc Khanh đang tức giận.
Trịnh Phú nhìn mặt đoán ý, gọi thêm vài người bạn thân tới, nhân tiện an ủi Đường Nguyễn vài câu, còn tiện miệng trao đổi chút việc với Tống Hạc Khanh.
Yến tiệc kết thúc nhanh chóng, ai cũng không còn tâm trạng mà tham gia, lời đồn đã tới tai các bề trên.
Công tử nhà họ Tống đã có bạn đời của mình, là một Beta bình thường, yêu thương cực kỳ.
Trên đường trở về, Tống Hạc Khanh cùng Đường Nguyễn không nói lời nào. Chỉ im lặng ngồi trong xe, không khí áp lực căng thẳng, bé Đường Nguyễn không biết chính mình làm sai việc gì, cả hai ngồi gần như vậy nhưng cậu cảm giác xa không thể với tới.
Tống Hạc Khanh cúi đầu, tựa lưng vào ghế, Đường Nguyễn hơi cong lưng, nhìn chằm chằm bên dưới.
Thật lâu sau, trong khoang xe có tiếng khóc nức nở.
Bé Đường Nguyễn khóc, có lẽ bởi vì không biết nguyên nhân là gì, chỉ là vì Tống Hạc Khanh im lặng không nói gì mà lo lắng, khổ sở.
Tống Hạc Khanh mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
"Nguyễn Nguyễn, lại đây, tới chỗ ông xã nào."
Bé Beta không nói lời nào, cũng không qua đó, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.
Giống như một con đà điểu trốn tránh hiện thực.
"Nguyễn Nguyễn…"
Tống Hạc Khanh thở dài, vươn tay ôm bé cưng đang khóc đến nức nở ngồi lên đùi mình.
"Bé cưng sao thế này, sao lại đau lòng như này."
Đường Nguyễn hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh đừng đau lòng được không? Bởi vì em cũng đau lòng mà…"
Lông mi của bé cưng thấm đẫm nước mắt, từng sợi dính vào nhau, đôi mắt đen long lanh ánh nước, mí mắt mỏng manh, đuôi mắt đỏ ửng, chóp mũi và môi hồng lên, như bị ai đó bắt nạt đến khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!