Sáng sớm, phòng bếp truyền tới mùi hương thoang thoảng, một lát sau sẽ đến giờ ăn sáng nên đầu bếp đang nhanh nhẹn chuẩn bị đồ ăn.
Trong lúc đầu bếp đang chiên trứng, một cơn ớn lạnh đột nhiên truyền đến sau gáy, đầu bếp chợt rùng mình, cảm thấy như đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Dù nghĩ rằng lúc này sẽ không ai vào bếp nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác kỳ quái, thử quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt khiến đầu bếp suýt chút nữa đã ném văng cái thìa đi.
Sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện ra chính là cậu chủ nhỏ vừa mới được đón về.
Tại sao lại lặng lẽ đứng ở đây?
Vạn Thu đứng trong phòng bếp trông có chút nhỏ, lần đầu tiên đầu bếp ý thức được căn phòng này lại lớn như vậy.
Đầu bếp lau mồ hôi lạnh, trấn tĩnh trái tim nhỏ mới chịu một trận kinh hãi của mình, cố gắng mỉm cười hiền lành: "Tam thiếu gia đói bụng sao? Bữa sáng sẽ sớm được chuẩn bị, cậu có thể đến nhà ăn chờ một chút."
Đầu bếp đối mặt với Vạn Thu, Vạn Thu nghe xong không rời khỏi bếp mà đi về phía anh ta.
"Sao vậy tam thiếu gia?" Đầu bếp khó hiểu nhìn thiếu niên bên cạnh.
"Tam thiếu gia?" Vạn Thu hiển nhiên không ý thức được "tam thiếu gia" là đang gọi mình.
Đầu bếp im lặng một lát, nghĩ đến vấn đề trí lực của Vạn Thu, lập tức đổi xưng hô: "Vạn Thu, cháu có thể đến nhà ăn đợi một lúc, bữa sáng sẽ sớm có thôi."
Vạn Thu nghe xong liền ngoan ngoãn... trở về chỗ cũ.
Đầu bếp tiếp tục nấu cơm, nhưng nấu cơm trong sự bất an.
Vạn Thu vừa mới được tìm về, hiện tại Vạn Thu
- trung tâm của Sở gia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt đó khiến đầu bếp cảm thấy có chút lo lắng, động tác ngón tay trở nên trì trệ.
Cuối cùng, đầu bếp bất đắc dĩ liếc nhìn Vạn Thu một cái, nhưng chính lúc đầu bếp liếc nhìn, Vạn Thu lại giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, bước đến bên cạnh anh ta.
Đầu bếp trong lòng cả kinh, đây... đây rốt cuộc là muốn làm gì?
"Đói bụng sao? Hay chú chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ cho cháu trước nhé?" Khi bị nhìn như vậy, đầu bếp cảm thấy có chút bối rối, chẳng lẽ trong lúc vô tình đã đắc tội Vạn Thu sao? Hay lỡ làm trúng món mà Vạn Thu không thích?
Nhưng Vạn Thu lại cúi đầu, rồi lắc đầu.
Đầu bếp không ngừng kêu than, không chịu ăn, cũng không chịu rời đi, ở chỗ này nhìn chằm chằm anh ta làm gì?
Đầu bếp chợt thấy Dương Tắc xuất hiện ở cửa, lập tức đưa ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Dương Tắc chỉ lắc đầu, ý bảo hãy tiếp tục nói chuyện với Vạn Thu.
Đầu bếp đau khổ, nhưng đầu bếp không dám nói.
"Chú muốn cháu giúp chú làm cái gì?" Có lẽ nhận ra đầu bếp đã lâu không động đậy, Vạn Thu mới mở miệng hỏi.
Đầu bếp ngẩn người, nhìn nhìn, chợt nhận ra điều gì đó.
Anh ta cho rằng Vạn Thu muốn đưa ra yêu cầu nhưng lại không biết cách giao tiếp nên mới nhìn chằm chằm, không ngờ lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn đang do dự không biết nên giúp đỡ đầu bếp như thế nào.
"Không cần, không sao, không cần làm gì hết, chú có thể làm được, cháu chỉ cần chờ tới lúc ăn cơm thôi." Đầu bếp được ưu ái mà lo sợ.
Nhưng Vạn Thu vẫn không rời đi mà lùi lại hai bước, đứng cách đó không xa.
An tĩnh, ngoan ngoãn, bộ dáng tùy thời chờ đợi phân phó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!