"Có thể tìm được em trai, con rất vui, con sẽ đợi em trai trở về."
Trong phòng khách sạn, rèm cửa dày che đi ánh sáng rực rỡ, Sở Kiến Thụ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, đang làm việc trên máy tính xách tay đặt trên bàn.
Ông đang mở cuộc họp qua video với thư ký Tống Văn Thu.
"Cậu vất vả rồi, Văn Thu." Báo cáo nội dung công việc xong, giọng nói Sở Kiến Thụ không còn lạnh lùng nữa, tựa như đang cùng bằng hữu nói chuyện bình thường.
"Bên đó tình huống thế nào rồi?" Tống Văn Thu hỏi.
"Không thuận lợi lắm, nhưng Ức Quy rất tích cực, còn đang ở nhà Vạn Thu." Sở Kiến Thụ khẽ thở dài.
"Cậu chủ..." Tống Văn Thu nhắc tới Sở Ức Quy, ngữ khí có chút yếu ớt, "Cậu ấy không để ý chút nào sao?"
"Thằng bé có vẻ bình tĩnh."
Tống Văn Thu lại nói: "Loại chuyện này sao có thể không có chuyện gì? Sở Ức Quy thật sự cảm thấy không có gì thì mới kỳ quái."
Sở Kiến Thụ mặc dù không thích người khác nói con mình như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận Tống Văn Thu nói đúng.
Mối quan hệ giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu quả thực không phải là thứ có thể dễ dàng tiếp nhận.
"Thằng bé vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình." Sở Kiến Thụ chỉ có thể mơ hồ trả lời.
Tống Văn Thu không xen vào quá nhiều.
"Văn Thu, Sở Chương và Dương Tắc hiện tại ổn chứ?" Sở Kiến Thụ hỏi về hai đứa con trai của mình.
"Tình hình công việc của Dương Tắc rất tốt, nhưng không thể liên lạc được với Sở Chương. Lần quay phim này hình như là một cuộc quay hoàn toàn khép kín, không bằng để phu nhân liên lạc với cậu ấy." Tống Văn Thu nói.
Sở Kiến Thụ nhìn thoáng qua vợ mình đang dựa vào thành giường đôi của khách sạn, đeo tai nghe bluetooth, đọc tin nhắn trên điện thoại, cúi đầu lắng nghe cẩn thận.
Hiển nhiên tâm tư Dương Tiêu Vũ bây giờ hoàn toàn đặt trên người Vạn Thu, làm gì còn thời gian để ý tới chuyện khác.
Tống Văn Thu hỏi: "Không nói cho bọn họ sao?"
Sở Kiến Thụ bất giác thở dài: "Chờ thêm một lát nữa, mọi chuyện phải diễn ra từng việc một."
Sau khi cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ xoa xoa giữa mày.
Tình trạng của vợ ông vẫn chưa ổn định, nếu hai đứa con còn lại cũng biết tình hình hiện tại, e rằng mọi thứ sẽ khó kiểm soát.
Rốt cuộc...
Vạn Thu bị lạc mất cũng là do sự sơ suất của hai đứa trẻ này.
Cả Sở Chương và Dương Tắc đều không tiện đối mặt trực tiếp với Vạn Thu.
Suy nghĩ của Sở Kiến Thụ chỉ dừng lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Tiêu Vũ.
"Tiêu Vũ, sao vậy?" Sở Kiến Thụ nhạy bén nhận thấy cảm xúc vợ mình biến hóa, lập tức đi tới bên cạnh.
Dương Tiêu Vũ gỡ tai nghe Bluetooth xuống, cuộc đối thoại giữa hai thiếu niên vốn trên điện thoại bỗng phát ra rõ ràng.
Là Sở Ức Quy nói chuyện với Vạn Thu, Sở Kiến Thụ chớp mắt mấy cái. Vốn là hai đóa hoa nên nở rộ rực rỡ nhưng lại có cảm giác bị đông cứng trong khối băng, làm người ta không thở nổi.
"Em là người mẹ thật kém cỏi." Dương Tiêu Vũ vốn là người vô cùng cứng cỏi bây giờ lại yếu ớt dựa vào đầu giường, đưa tay che đôi mắt, "Em không bảo vệ được con mình, em cũng xem nhẹ những đứa trẻ mà em có thể đối xử thật tốt."
"Tiêu Vũ, em vất vả nhiều rồi, cũng cố gắng hết sức rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!