Chương 164: PHIÊN NGOẠI 17

Sáng hôm sau, khi Sở Ức Quy tỉnh dậy, Vạn Thu vẫn còn đang ngủ. 

Đồng hồ sinh học của Vạn Thu rất thần kì, nhất định sẽ thức dậy vào một giờ cố định.

Sở Ức Quy vẫn nhớ đó là thói quen Vạn Thu hình thành từ khi còn đi học, vì không có đồng hồ báo thức nên phải tự dậy sớm mỗi ngày. 

Ánh nắng từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, làm căn phòng thêm sáng. 

Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhìn Vạn Thu nằm bên cạnh. 

Giữa ngày hè oi bức, trong căn phòng điều hòa, Vạn Thu cuộn tròn trong chăn, ngủ rất ngon.

Sở Ức Quy ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ phần thân trên không che chắn. 

Đôi tay thon dài chạm nhẹ vào ngực, nơi Vạn Thu để lại rất nhiều dấu vết. 

Từ sau lần trước, vì trò trêu chọc của Vạn Thu mà Sở Ức Quy không kìm được để lại dấu hôn trên người cậu, Vạn Thu đã hỏi cách để tạo ra những dấu vết như thế. 

Hiển nhiên đây chính là kết quả từ quá trình học hỏi của Vạn Thu, hơn nữa... 

Sở Ức Quy nhìn những dấu vết trên người mình, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ. 

Được rồi... 

Xem ra Vạn Thu rất thích làm điều này. 

Dấu vết cũng không ít chút nào. 

Mặc dù đồ mùa hè hơi mỏng nhưng may mắn trang phục của Sở Ức Quy thường không quá lộ liễu. 

Lý do hắn rất ít để lại dấu vết trên người Vạn Thu là vì lo ngại tính cách không chút đề phòng của cậu, nếu để người có ý đồ xấu thấy được thì sẽ gây ra phiền phức không đáng có. 

Sở Ức Quy đưa tay, nhẹ nhàng luồn qua mái tóc Vạn Thu. 

Dường như sự nhạy cảm của Vạn Thu đã lan đến tận đỉnh tóc, cậu khẽ nhăn mũi, rúc sâu hơn vào chiếc gối mềm mại. 

Đôi khi Sở Ức Quy cảm thấy có những buổi sáng yên bình như thế này, được nghe thấy tiếng thở đều đều của Vạn Thu, mỉm cười vì những hành động trẻ con của cậu, chính là sự bù đắp cho quãng thời gian kiềm chế trước đây của hắn. 

Đến giờ đồng hồ sinh học của Vạn Thu, quả nhiên cậu mở mắt. 

Dù còn hơi ngái ngủ nhưng sau vài cái chớp mắt, Vạn Thu nhanh chóng tỉnh táo trở lại. 

Sở Ức Quy ngồi bên cạnh, co chân, chăm chú nhìn cậu. 

Vạn Thu cũng để ý đến Sở Ức Quy, nói, "Chào buổi sáng." 

"Chào buổi sáng." Sở Ức Quy đáp.

Vạn Thu nhìn những dấu vết mà mình để lại trên ngực Sở Ức Quy, giơ tay chọc nhẹ một cái, "Đau không?" 

"Không đau." 

"Hôm qua em hôn nhiều vậy sao?" Vạn Thu nghiêng đầu, định trốn tránh sự nghịch ngợm của mình. 

Sở Ức Quy đáp, "Anh tự cắn chắc không cắn được đến đây đâu." 

Vạn Thu chớp chớp, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi. Hành động chột dạ này trong mắt Sở Ức Quy lại trở nên đáng yêu vô cùng. 

Cứ luôn đáng yêu như vậy nhưng lại làm những việc bồng bột, khiến hắn không thể làm gì được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!