Điền Thất ra khỏi tiệm Bảo Hòa, bởi vì tâm sự nặng nề nên vừa đi vừa cúi đầu xuống, vì thế thiếu chút nữa đụng vào người Kỷ Hành.
May mà nàng đúng lúc dừng lại. Nàng ngẩng đầu thấy được là Hoàng thượng, liền vội vàng lui về phía sau hai bước khom người, "Hoàng thượng vạn tuế."
Kỷ Hành không có phản ứng. Hắn không biết bản thân phải phản ứng làm sao. Hắn còn cho rằng Điền Thất đã trở thành quá khứ, hắn đuổi Điền Thất đi, rốt cuộc không gặp lại hắn ta nữa, chuyện này xem như bỏ qua. Từ nay về sau, Điền Thất cũng bất quá chỉ là một cái dấu vết hơi hoang đường xuất hiện trong cuộc đời của hắn mà thôi, cái dấu vết này sẽ bị hắn quét vào trong góc khuất của ký ức, cùng vùi lấp với những quá khứ mà hắn không muốn nhớ đến khác, sẽ lại không đề cập, lại không nhớ tới.
Nào ngờ, hôm nay đột nhiên gặp được, lại khiến cho toàn bộ kế hoạch của hắn nhất thời bể nát, hóa thành bột mịn.
Tuy ở mặt ngoài Kỷ Hành rất là trấn định, nhưng cảm xúc trong đầu hắn lại tăng vọt lên như thủy triều, liên miên không dứt, cuộn trào mãnh liệt mênh mông, điên cuồng chụp vỗ bờ đê mà lý trí đúc thành.
Thì ra chút quên đi đó, chẳng hề là quên đi, mà là tưởng niệm tích lũy.
Tích lũy đến một trình độ nhất định, thì vừa chạm vào sẽ nổ ngay.
Kỷ Hành không nói chuyện. Hắn có thể nói cái gì? Cái gì hắn cũng đều không thể nói, cái gì cũng đều không nên nói. Hắn thật sợ mình vừa mở miệng sẽ nói ra lời nói linh tinh gì đó làm hắn hối hận không kịp.
Điều hiện tại hắn nên làm nhất chính là xoay người rời đi, rời khỏi cái nơi chẳng hiểu ra sao này, xa cách con người quái lạ này.
Nhưng mà hắn không có làm như vậy, ngược lại đến gần một bước, bình tĩnh nhìn Điền Thất.
Điền Thất thấy Hoàng thượng không phản ứng nàng, chỉ nghĩ Hoàng thượng đây là phiền chán nàng, vì thế đứng lên nói, "Nô tài cáo lui." Nói xong xoay người muốn đi khỏi.
Kỷ Hành lại không tự chủ được vươn tay bắt được cần cổ của nàng, kéo nàng trở về, hướng phía trên xách lên.
Điền Thất chỉ thấy chân của mình gần như là cách đất, hiện tại nàng giống như là con gà con bị người ta xách lên vậy.
Xong, lại chọc Hoàng thượng không vui. Ngay từ đầu Điền Thất cho rằng Hoàng thượng đối với nàng như vậy là vì Tôn Tòng Thụy cáo trạng, nhưng lại nghĩ, điều đầu tiên lão già kia làm là cẩn thận xem bệnh cho con hắn mới đúng, không thể nào nhanh như vậy liền đâm đến chỗ của Hoàng thượng. Thế là Điền Thất trấn định mấy phần, cười nịnh nói, "Hoàng thượng, mấy ngày không gặp, ngài càng trở nên anh tuấn hào phóng nha!
Mấy ngày nay nô tài vẫn nhớ ngài, chỉ là không dám tới nhìn ngài."
Kỷ Hành biết Điền Thất nói loại lời này dễ dàng giống như là uống nước, nhưng mà hắn lại cứ nghe mà hưởng thụ lắm lắm. Hắn xách Điền Thất lên quơ quơ, rốt cuộc mở miệng, "Nhớ trẫm mà thấy được trẫm liền đi sao?"
"Không phải… Hoàng thượng, không phải là ngài đã nói không cho nô tài lại xuất hiện ở trước mặt ngài sao, nô tài đây là sợ làm phiền mắt của Thánh thượng, cho nên chỉ là muốn thối lui nhanh chút mà thôi."
Kỷ Hành nhìn khuôn mặt đang cười được không tim không phổi của Điền Thất, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận. Đây tính cái gì, bằng cái gì, hắn đau khổ kềm chế bản thân, mà hắn ta lại nhạt như gió thổi, không chút để ý. Sự nhớ nhung luôn được tuôn ra từ miệng của một tên lọc lõi đầu đất không bao giờ biết tiếc lời là gì, cái gì cũng dám nói.
Nhớ nhung mà có thể dễ dàng nói ra miệng, chẳng hề là nỗi nhớ nhung có chút sức nặng nào. Kỷ Hành biết những thứ mà bản thân càng muốn tin tưởng, chẳng qua chỉ là thứ lừa mình dối người mà thôi. Điền Thất luôn nói thích hắn, có lẽ là thực thích hắn, nhưng tới cùng thích tới trình độ nào, vậy thì không biết được rồi. Tóm lại Kỷ Hành biết, lúc hắn đem Điền Thất đuổi đi thì Điền Thất không có chút xíu thất vọng và bi thương, mà ngược lại rất là cao hứng, còn muốn dứt khoát rời khỏi cung là khác.
Một người như thế, có thể có bao nhiêu thích hắn chứ?
Hắn đột nhiên liền cảm thấy rất không hứng thú. Giống như là một vở kịch khổ tình mà hai người phải cùng nhau hát, kết quả lại chỉ có một mình hắn ở gắng sức, còn người kia thì đã quên lời mất rồi, nằm ở trên sân khấu khò khò ngủ ngon.
Đúng thế, rất không có tinh thần. Kỷ Hành cuối cùng lại tìm được cho mình một cái lý do để xa cách Điền Thất. Hắn buông Điền Thất ra, không có biểu cảm nói, "Về sau không cho phép lại xuất hiện ở trước mặt trẫm, nếu không," dừng một chút, hắn cắn răng tới một câu độc ác, "Giết không tha."
Điền Thất hảo tâm nhắc nhở hắn, "Hoàng thượng, ngài nói qua sẽ không giết ta."
"Nhanh chóng cút!"
Điền Thất đành phải xám xì xám xịt đi, vừa đi vừa oán thầm, còn nói cái gì quân vô hí ngôn, tên Hoàng đế này quá không phúc hậu, còn không bằng nàng làm một tên thái giám có thành tín.
***
Tuy Điền Thất bị hạ lệnh cấm không được phép gặp Hoàng đế, nhưng nàng thân ở tiệm Bảo Hòa, tâm lại ở cung Càn Thanh. Nàng vẫn mật thiết chú ý hướng đi của Kỷ Hành, không vì cái gì khác, mà vì muốn biết rõ ràng Tôn Tòng Thụy phải chăng tới cáo trạng. Nàng nghĩ trong lòng, thật sự không được thì dứt khoát bỏ chạy thôi, trời đất bao la, muốn tìm một người chưa hẳn dễ dàng.
Chờ hơn một ngày, không đợi đến Tôn Tòng Thụy, lại chờ tới tiểu vương gia đánh đòn phủ đầu.
Lần này Kỷ Chinh vì Điền Thất mà bất cứ giá nào, dứt khoát tự mình đi tìm Kỷ Hành cáo trạng. Hắn là em ruột của Hoàng thượng, cáo trạng cũng không cần viết tấu chương, mà trực tiếp đi đến trước mặt ca ca nói hết: Chính mình đang yên ổn ở tửu lâu ăn cơm với bạn bè, lại không nghĩ đến Tôn Phiền đột nhiên xông tới nói năng bậy bạ, còn muốn đánh người. Bọn hắn vì phòng bị, cũng chỉ đành phản kính vài cái. Trong lúc hỗn loạn hắn không cẩn thận đem Tôn Phiền đánh luôn vân vân.
Kỷ Hành vừa nghe nói bên trong có Điền Thất trộn lẫn, thì lập tức đem lỗ tai dựng đứng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!