Kỷ Chinh mang Điền Thất đi tửu lâu.
Trịnh Thiếu Phong cũng ở đây, lần này không có bài bạc, mà là cùng một bầy thư sinh uống rượu tán gẫu. Phần tử trí thức uống rượu ăn cơm đều nhã nhặn lịch sự, Trịnh Thiếu Phong tuy rằng không quá thói quen, nhưng lại sợ người cười nhạo, nên không thiếu được học đòi văn vẻ khoe khoang phong lưu, người khác đều biết cha của hắn lợi hại, thành ra chẳng ai dám cười hắn.
Nhưng Trịnh Thiếu Phong chính mình luôn cảm thấy không hợp bầy, thấy được Kỷ Chinh và Điền Thất tới, hắn cảm thấy vô cùng có cảm giác thân thiết, muốn kéo bọn họ đến ngồi ở bên người hắn, hai tú tài đang ngồi bên cạnh hắn bị hắn đuổi đi cũng không dám nói một câu oán hận. Điền Thất thấy Trịnh Thiếu Phong lại choàng bờ vai nàng, thì nhăn mày đẩy ra, Trịnh Thiếu Phong cười hì hì không để ý, Kỷ Chinh lại nhìn không được, chính mình ngồi vào giữa hai người, ngăn cách Trịnh Thiếu Phong và Điền Thất.
Phần tử trí thức đều có chút thanh cao, chỗ ngồi ở lần tụ họp này lấy văn danh mà xếp chứ không phải lấy gia thế địa vị, Trịnh Thiếu Phong liền không nói làm gì, thịnh danh lớn nhất của Kỷ Chinh lại là mặt của hắn, lại thêm phần hắn cực ít tham gia tụ họp thi tửu (*) của văn nhân nên hắn cũng không có văn danh cho lắm. Còn Điền Thất, mọi người ở đây cơ bản không ai biết nàng.
(*) thi tửu: uống rượu làm thơ.
Nhưng tướng mạo của ba người đều không kém, xa xa cao hơn trình độ bình quân ở đây, vì thế khi gom ở cùng một chỗ liền vô cùng chói mắt.
Điền Thất hướng về phía đám người nhìn lướt qua, đa số gương mặt đều xa lạ, chỉ có một người là nhận thức, người kia giờ phút này cũng đang không có ý tốt trừng nàng.
Người này chính là Tôn Phiền. Điền Thất thấy Tôn Phiền trừng mình, thế là cười cười với hắn, quả nhiên làm cho hắn càng thêm căm giận.
Trừ Tôn Phiền ra, tham gia lần tụ họp này còn có Đường Thiên Viễn con trai của Đường Nhược Linh, chỗ hắn ngồi so với bọn họ càng đến gần phía trước. Người này so với Điền Thất lớn hơn một tuổi, là tài tử có tiếng, bởi vì mẫu thân chết bệnh, nên giữ đạo hiếu mà bỏ qua thi hương và thi hội, thành ra năm nay mới lại tham gia. Tuy như thế, bạn cùng lứa cũng xa xa không kịp hắn.
(Chỗ ngồi càng gần chủ vị thì địa vị/danh phận càng cao. Ở đây xếp theo danh tiếng văn chương nên có thân phận địa vị như Kỷ Chinh cũng ngồi áp chót.)
Điền Thất không quá cảm thấy hứng thú đối với tài tử, nàng cúi đầu uống ngụm trà, phát hiện Trịnh Thiếu Phong cách Kỷ Chinh kéo lấy tay áo của nàng. Điền Thất đành phải quay đầu nhìn hắn.
Trịnh Thiếu Phong hỏi Điền Thất, "Linh Nhi của ta đâu?" Hắn đội một cái lục lăng la mạo (1) màu đen viền trắng, rất là đỏm dáng, trong tay thì lắc lư một cây quạt xếp nạm vàng (2), nhìn hắn không giống như là một gã thuộc phần tử trí thức, mà giống như là một tên bá vương trong vở kịch nào đó.
(1) Lục lăng la mạo: "La mạo" là loại nón (mạo) có thân tương đối cao, gồm có 6 lăng (góc do hai mặt phẳng tạo nên), trên đỉnh nón có 1 viên cầu, loại nón này có cứng có mềm. Ngoài ra loại nón này còn có nhiều hình dạng được biến tấu khác nhau như thêu hoa, gắn nhiều nhung cầu… Loại nón mà Đường Tăng đội cũng là 1 loại "la mạo".
(2) Nguyên văn là "sái kim xuyên quạt": quạt đồ cổ được trưng bày ở bảo tàng bên Anh.
Điền Thất chưa bao giờ thấy ai đem cây quạt xếp quý báu xinh đẹp như vậy lắc ra được hiệu quả đung đưa của cây cỏ đuôi chó, nàng bưng miệng, muốn cười mà không dám cười, đáp, "Ta đang muốn cùng ngươi nói chuyện này đây, nếu như ngươi thi mà không đậu được cử nhân, vậy thì cuộc đời này đừng hòng gặp lại Linh Nhi, ta muốn đem nó nhổ lông nướng ăn, mấy cọng lông trắng còn có thể làm được cái nón, mùa đông chống lạnh."
Quả thực là làm người giận sôi! Trịnh Thiếu Phong vừa nghe liền gấp, lôi cánh tay của Kỷ Chinh nói, "Ngươi quản quản bảo bối nhà ngươi!"
Câu nói này nói được ngũ tạng lục phủ của Kỷ Chinh như ngâm vào nước thánh trong tịnh bình của Phật Bà Quan Âm, vô cùng uất thiếp, thế là hắn sờ sờ đầu của Điền Thất, ôn nhu cười nói, "Đừng nghịch."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Điền Thất: "…" Tổng cảm thấy là lạ chỗ nào. Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng một người nam nhân cùng một người "nam nhân" cùng nhau, vậy có tính là vượt qua ranh giới không? Nàng không hiểu rõ lắm, Vương gia lại nói hắn không phải đoạn tụ… Điền Thất lại không dám phản ứng quá độ khiến người ta nhìn ra manh mối, thế là đành phải ho nhẹ một tiếng nói, "Ngươi có ý gì nha?
Vì sao nói ta là bảo bối của hắn?"
Trịnh Thiếu Phong đang muốn nói chuyện, Kỷ Chinh lại bưng một cốc rượu lên chặn miệng hắn, rồi nói, "Đúng thế, ngươi đừng vội nói bậy nữa đi, bằng không ta cũng không giúp được ngươi."
Trịnh Thiếu Phong vội vàng gật đầu uống rượu, vẻ mặt càng thêm ái muội.
Tiểu đoàn thể gồm ba người này ở chót bàn cười đùa, còn mấy người ở đầu bàn đã bắt đầu khởi xướng một hạng hoạt động rất được văn nhân yêu thích: Đối câu đối.
Đối câu đối thì ngay cả con nít vài tuổi đều biết, bất quá ở đây thi đối câu đối là thi cấp tài (thi làm nhanh), muốn vừa nhanh lại vừa hay, cũng thật không dễ dàng. Điền Thất lười phải quan tâm Trịnh Thiếu Phong, nàng cẩn thận nghe động tĩnh của bọn họ, nghe nói muốn làm câu đối, thì cũng lên hưng trí, muốn nhìn bản lãnh của mọi người một cái.
Chủ nhà của lần tụ họp này họ Diệp, là tiến sĩ Quốc Tử Giám, hắn trước tiên ra một câu đối, "Vế trên của câu đối này hôm qua ta vừa mới có được, sau nói cùng học sinh, tuy có thể đối được nhưng lại đối không tốt, không như hôm nay lại nói cùng các vị nghe… "Đình tiền hoa sơ phóng", thế nào?"
Người khác còn đang ngưng mi suy tư, thì đôi mắt của Đường Thiên Viễn đã sáng lên, nói, "
"Các hạ Diệp tiên sinh", ra sao?"
"Hảo, hảo, hảo." Diệp tiến sĩ liên tục nói ba cái chữ hảo, mọi người ở đây cũng nhao nhao khen không dứt miệng, tài danh của Đường Thiên Viễn quả nhiên danh bất hư truyền.
Điền Thất cũng khẽ gật đầu, có chút câu đối nhìn như dễ dàng, kỳ thật khó nhất hợp chỉnh.
Thế là vế trên của câu đối kế tiếp nên do Đường Thiên Viễn ra. Đường Thiên Viễn không hề yêu tranh kỳ đấu khéo này nọ, hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn, thấy được đối diện tửu lâu là một cửa hàng tơ lụa, giờ phút này nhân viên của cửa hàng đó đang lần lượt ôm từng cây từng cây vải vào trong, thế là nói, "Nhất thất thiên thanh đoạn." (Một cuộn gấm màu thiên thanh.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!