Điền Thất không quá hiểu, chỉ là Như Ý muốn thấy nàng mặc váy thôi, vì sao Hoàng thượng lại hưng phấn như vậy chứ, hắn không chỉ yêu cầu nàng lập tức đi thay váy cho Như Ý xem, mà còn sai người đi tìm bộ váy có kiểu dáng giống với váy mà Như Ý đang mặc.
Bởi vì chiếc váy Như Ý mặc là loại kiểu dáng có sẵn, không phải là đồ được chế riêng, những chiếc váy này vốn được cất ở trong kho Nội phủ, sau mới bị Điền Thất tìm ra. Nên hiện tại nghe nói muốn tìm váy áo có kiểu dáng giống như thế nhưng cho người lớn mặc, thì người của kho Nội phủ rất nhanh dựa theo vóc người của Điền Thất tìm ra một cái giống nhau như đúc.
Đã vậy người lĩnh mệnh kia rất giỏi làm việc, biết được Điền Thất muốn giả thành cung nữ để lấy lòng Thánh thượng, thế là hắn rõ ràng đem tới đầy đủ hết, tìm trâm cài trang sức và son phấn mà nữ tử thường dùng đưa tới một lượt.
Quả nhiên mặt rồng cực kỳ vui mừng.
Điền Thất không ngừng kêu khổ. Ngay từ đầu nàng nghe đến cái yêu cầu này thì thiếu chút nữa đã cho rằng thân phận bị bại lộ, nhưng mà nhìn qua lại không giống như thế, ngay cả một chút tức giận hoặc hoài nghi Hoàng thượng đều không có, ngược lại xem ra tâm tình không tệ, hai mắt tỏa sáng, khóe miệng còn nhịn không được hơi hơi hướng lên trên nhếch.
Thôi được, nhất định là lại phạm bệnh thần kinh.
Điền Thất đành phải lĩnh chỉ trở về phòng của mình. Nhìn trang sức và váy áo trong tay, kỳ thật nàng cũng có chút kích động, đều nhiều năm không mặc váy, một lần nữa đối mặt với mấy thứ này, nàng quả thực có chút cảm giác dường như đã mấy đời.
Váy có thể mặc, nhưng ngực lại vẫn phải bó, son phấn liền thôi, Như Ý có vẻ như không quá thích, còn tóc… Những kiểu tóc nàng biết cũng không nhiều, đã vậy còn không đủ thông thạo, thế là nàng chỉ đơn giản vãn một búi tóc hình vỏ ốc (1), rồi dùng cái kẹp nhỏ cùng màu tóc cố định lại, tiếp theo dùng một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt cài vào giữa tóc. Còn những đồ trang sức khác, Điền Thất tìm tìm trong hộp trang sức, tìm ra một chuỗi chuông bạc mang trên cổ tay.
Nàng thích chuông, đinh đinh đang đang làm cho tâm tình người nghe có thể theo đó mà nhẹ nhàng vui vẻ.
(1) Nguyên văn là "loa kế": "Loa" = con ốc, "Kế" = búi tóc. Một búi tóc có hình giống như vỏ ốc cố định trên đỉnh đầu.
Mang xong chuông bạc, Điền Thất treo một cái túi thơm trên eo, túi thơm có màu đỏ nhạt, treo ở trên nền váy màu vàng, khiến cho màu của váy không còn đơn điệu khô khan. Nàng lại tìm tiếp trong hộp trang sức ra một đôi khuyên tai. Hồng ngọc treo trên tơ bạc, bảo thạch bị mài thành hình giọt nước, tươi đẹp sáng ngời, Điền Thất cầm ở trong tay chơi một chút, lại bỏ trở về. Nàng rất thích đôi khuyên tai này, nhưng nàng không có xỏ lỗ tai.
Nữ nhân, không cần biết là nữ quyến quan lại hay là dân chúng, không phải ai cũng đều xỏ lỗ tai, có người sợ đau, có người cảm thấy thân thể tóc tai da thịt là cha mẹ cho nên không thể hủy, vì thế sẽ không xỏ. Nguyên nhân Điền Thất không xỏ lỗ tai là vì nương của nàng hi vọng đời sau nàng sẽ làm nam nhân, mặc dù nàng không biết giữa hai chuyện này có cái liên hệ gì với nhau.
Bất quá cũng may nàng không có xỏ lỗ tai, nhờ đó không khiến người ta hoài nghi nàng là nữ nhân.
Sau khi trang điểm xong, Điền Thất đứng trước gương xoay một vòng. Gương quá nhỏ, không thể chiếu được hết toàn thân nàng, nhưng nàng rốt cuộc vì chính mình có thể mặc vào váy áo một lần nữa mà nhịn không nổi nhảy nhót, nàng nâng váy nhìn trái nhìn phải, xác nhận hết thảy đều ổn, thế là khẩn khoản bước ra ngoài.
Vừa mặc vào váy, nàng liền không tự giác lại tìm về cảm giác làm cô bé nhỏ, bước chân bước được chậm chạp nhẹ nhàng, độ rộng từng bước chân biến nhỏ, một chút xíu cũng không đá đến váy. Đi ra ngoài vài chục bước nàng mới giật mình như vậy không đúng, quá giống bọn đàn bà nha.
Thế là nàng cố ý gia tăng bước chân, đá váy đi tới thư phòng.
Thái giám trong thư phòng lại nói với nàng, Hoàng thượng và Điện hạ vừa đi ra cửa, lưu lại lời nói nàng đi bên ngoài tìm bọn họ.
Kỷ Hành đang mang con trai tản bộ ở ngoài. Hiện tại nhanh đến lúc chạng vạng tối, thái dương đã nghiêng về phía tây, nhưng lúc này cũng chưa phải đến giờ lên đèn, ánh sáng trong phòng không bằng bên ngoài, nên hắn liền mang Như Ý đứng ở trên đài ngắm trăng ở trước cung Càn Thanh.
Cái chân nhỏ nhắn của Như Ý bước từng bước tản bộ trên đài, cậu bé đi không nhanh, Kỷ Hành kiên nhẫn theo sát phía sau nó, trên cơ bản là cậu bé bước ra hai ba bước, bằng Kỷ hành mới bước một bước.
Hai cha con cũng không đi xa, bởi vì bọn họ đang chờ Điền Thất.
Mặt trời sắp rơi xuống, rồi lại không cam tâm cứ vậy mà chào từ giã ra đi, vì thế nó đang nở rộ ra những tia sáng kỳ dị cuối cùng của hôm nay. Trên bầu trời hào quang vạn vệt, tầng mây giống như là tầng tầng lớp lớp gấm vóc chồng chất lên nhau, bị nhuộm dệt lên sắc thái diễm lệ mà quỷ dị, toàn thế giới đắm chìm trong ánh sáng đầy sắc đỏ vàng.
Mặt đất lát đầy gạch đá xanh rộng rãi giống như là được trải một tầng lụa mỏng trong suốt màu vàng, lan can cẩm thạch đổ bóng kéo dài, tựa như những cái hàng rào khổng lồ. Thân hình nhỏ xíu xiu của Như Ý cũng bị phóng đại, ngã ở trên mặt đất, thành một cô nương to khỏe đầy sức lực.
Tâm tình của cô nương thực không tệ, nàng đang co chân nhảy tưng tưng trên mặt đất chơi đùa.
Kỷ Hành ngẩng đầu nhìn lại, cung Càn Thanh rộng lớn mênh mông an tĩnh đứng sừng sững, tích thú (*) trên từng dẫy mái hiên đỉnh điện nghênh ánh tà chiều, trầm mặc không nói.
(*) tích thú: Những con vật linh thiêng được điêu khắc đang nằm / đứng hoặc chạy trên nóc nhà mái hiên của các kiến trúc cổ TQ.
Giữa những cây trụ cực to lớn màu đỏ thắm lúc này, có một người nữ tử chậm rãi đi ra.
Nữ tử mặc váy màu vàng vãn búi tóc hình xoắn ốc, bờ vai mảnh khảnh nhỏ xinh, cái eo nhỏ bé như dương liễu ưỡng được thẳng tắp, giờ phút này nàng đang nhẹ nhàng nâng váy, thả nhẹ bước chân hướng bọn hắn đi tới. Có gió thổi qua, vạt áo của nàng giương nhẹ, trong lúc bước đi có tiếng chuông thanh thúy reo vang, vừa đẹp mắt lại vừa dễ nghe.
Rõ ràng là trang phục đơn giản cực kỳ, lại còn đứng ở dưới ánh mặt trời xinh đẹp đến kinh tâm động phách thế kia, thế mà lại không thấy kém cỏi chút nào.
Nàng bước đi dưới ánh tà dương diễm lệ, khi đến gần một chút thì hướng về một nhỏ một lớn hai người nam nhân nở ra nụ cười tươi sáng. Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, trong con ngươi giống như tràn đầy tinh quang nhỏ vụn.
Trong giây lát đó, ánh mặt trời trái lại mất đi nhan sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!