Chương 31: Thủ đoạn

Kỷ Hành lại mơ thấy Điền Thất.

Có lẽ là vì ban ngày đụng chạm qua thân thể của hắn, cho nên mộng cảnh lần này thế nhưng còn so với lần trước rõ ràng cụ thể hơn nhiều. Trong mộng, hai người ngồi ở trên giường, thân thể đè lên nhau, hai chân Điền Thất vòng lấy eo của Kỷ Hành, một tay của Kỷ Hành giữ lấy eo nàng, một tay kia thì đỡ lấy cặp mông nàng, hắn ở trong cơ thể nàng kịch liệt va chạm.

Hai má Điền Thất đỏ bừng như kê huyết thạch(*), đôi mắt đẹp như tơ, tùy theo động tác của Kỷ Hành mà đôi mày ngài chau khẽ, sung sướng ngâm nga thở gấp.

(*) loại đá có vân màu đỏ như máu gà, tên tiếng Anh là "blood

-stone".

Không thể tưởng tượng nhất là, Kỷ Hành rõ ràng thấy được mặt của Điền Thất lại cũng không có bừng tỉnh, từ đầu làm được tới cuối.

Uyển tần nằm ở bên cạnh Kỷ Hành, bởi vì quá hưng phấn mà không ngủ được, đột nhiên nghe được hô hấp của hoàng thượng tăng dần, nàng có chút ngoài ý muốn hướng bên cạnh nhìn lại. Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, nàng thấy được hai mắt hoàng thượng nhắm nghiền, mặt hiện má hồng, thân thể tản mát bừng bừng nhiệt lượng. Uyển tần cho rằng hoàng thượng phát sốt, vừa định đứng dậy, ánh mắt lại hướng phía dưới quét qua, lại thấy được chăn mền dưới thân hắn nổi lên một khối, đột ngột giống như ngọn núi giữa bình nguyên.

Hoàng thượng đang nằm thẳng, từ vị trí kia mà thấy, không cần nghĩ cũng biết ngọn núi này là cái gì.

Uyển tần nhất thời xấu hổ đến mức dùng chăn che khuất mặt, sau đó, lại nhô đầu ra lén lút xem. Hoàng thượng còn không có tỉnh, hắn chuyển người lại đối mặt với nàng, đè chăn mền nhẹ nhàng vuốt ve. Uyển tần biết hắn đang làm cái gì, muốn duỗi tay giúp hắn thư giải, lại thấy làm như vậy thật không thận trọng, thế là chỉ nắm chặt chăn thâm tình nhìn hắn.

Tại Uyển tần xem tới, hoàng thượng sở dĩ như vậy là bởi vì nằm ở bên cạnh nàng, nhưng lại không thể cùng nàng lật mây đổ mưa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Uyển tần lăn qua một trận ngọt ngào, nàng nhô đầu ra hôn Kỷ Hành một cái, hôn xong, nghe hắn thấp giọng nói một chữ "Ngọt".

(Kỷ Hành nói "Điềm = ngọt", nhưng chữ "Điềm" và chữ "Điền" đồng âm. Ở Uyển tần nghe thấy thì nghe ra chữ "Điềm", nhưng ta thì ta nghĩ là chữ "Điền" trong tên "Điền Thất".)

Uyển tần che mặt cười duyên, không xấu hổ là hoàng thượng, làm mộng còn có thể tán tỉnh như thế.

Kỷ Hành làm xong mộng xuân cũng không có tỉnh lại, một đêm này hắn ngủ được vô cùng mê say sung sướng. Lúc thức dậy thì hắn một lần nữa phát hiện quần lót của mình lại ướt. Hồi tưởng đến mộng cảnh đêm qua, tựa như trước mắt. Trên tay tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại mịn màng của mông eo người trong mộng.

Rõ là… Haizzz.

Uyển tần định giúp Kỷ Hành thay quần lót, Kỷ Hành vốn được hầu hạ quen, nhưng lần này trong lòng xấu hổ, liền đẩy Uyển tần ra rồi tự mình thay đổi. Uyển tần chỉ xem là thánh thượng thông cảm nàng, tự nhiên là vui mừng.

Kỷ Hành khó chịu vặt vẹo qua một ngày này. Hắn nghĩ, nguyên nhân làm cho hắn nằm mơ lần này nhất định là do ban ngày hai người qua mức thân mật, hắn bị Điền Thất dụ dỗ, nên buổi tối mới lại hoang đường đi vào trong mộng.

Tuy rằng chính mình giải thích như thế, nhưng trong lòng tóm lại là không quá kiên định, vì thế khi thấy được Điền Thất thì cũng không có cho Điền Thất sắc mặt tốt.

Điền Thất không biết mình phạm sai lầm gì, chỉ phải mặc niệm, hoàng thượng à, bệnh thần kinh của ngài lại phạm.

Tối đó Kỷ Hành cũng không có tâm tình triệu hạnh, mà tiếp tục ở lại trong cung của Uyển tần, lần này không có làm mộng mơ kỳ quái gì, hắn rất vừa lòng.

Uyển tần tĩnh dưỡng mấy ngày, thai khí dần ổn, hoàng thượng liền chuẩn cho nữ quyến nhà mẹ đẻ của nàng tiến cung thăm hỏi. Mẫu thân của Uyển tần ra từ tiểu môn tiểu hộ, nên tính cách có chút yếu đuối, cũng không có chủ kiến, ngược lại cô ruột của nàng có chút cường thế. Người cô này, chính là mẫu thân của Tôn Phiền.

Lần này vào cung thăm, trừ nữ quyến trong nhà của Uyển tần ra, cô của nàng cũng cùng đi theo.

Cô của Uyển tần có tính toán của bản thân mình. Nhà mẹ đẻ của bà ở trước mặt Tôn gia chỉ có thể xem là tiểu môn tiểu hộ, có thể làm được đương gia chủ mẫu của Tôn phủ vốn là do may mắn. Vị chủ mẫu này ở Tôn gia tổng thấy cái lưng của mình không đủ cứng, nhưng trên mặt lại càng phải giả trang một bộ hình dạng kiên cường, vì vậy cũng có chút ngoài mạnh trong yếu. Nhà mẹ đẻ không đủ đắc thế, tổng dựa vào nhà chồng mà thở, đây là một khối tâm bệnh của bà.

Hiện tại, cháu gái nhà mẹ đẻ hoài long chủng, cách phi vị chỉ có một bước xa, thậm chí cách quý phi vị cũng không tính xa, bà ở trước mặt mấy người nhà chồng tự nhiên là đắc ý, nói chuyện cũng càng thêm có sức lực.

Vừa vặn, con trai của bà lại ở trong cung bị tên hoạn quan thúi tính toán, bà đang muốn dựa vào vị cháu gái chuẩn quý phi này kiếm lại một trận mặt mũi. Bởi vậy bà trước tiên là tìm đến em dâu, khẳng khái nói một hồi. Em dâu chẳng hề biết nội tình, cho rằng ra đại sự lớn lao gì đó, nên cũng mang theo chị chồng vào cung thăm hỏi nữ nhi, định thương lượng một chút.

Con trai của cô bị hại, tự nhiên muốn hướng chuyện lớn mà nói. Có gã thái giám xem Tôn gia không thuận mắt, ngộp ý nghĩ xấu muốn hãm hại, con trai và phu quân của mình trước sau bị trúng kế vân vân. Nhà mẹ đẻ của Uyển tần thật sự là nhận lấy quá nhiều nhân tình của Tôn gia, nên cũng đem lời cô nói xem là một chuyện lớn, nghe nói được Điền Thất hung tàn như thế, cộng thêm hồi tưởng đến thái độ lãnh đạm lúc trước của hắn đối với nàng, thế là Uyển tần liền dần dần đem tên thái giám này đưa vào phe đối địch.

Cô của nàng còn nói, "Đám thái giám đều là thứ mặt hàng đê tiện chuyên phủng cao đạp thấp, nói câu không xui tai, trước kia nương nương ngài thất ý qua, bọn hắn là tất nhiên là không đem ngài để vào mắt, bây giờ lưng của ngài cứng, bọn hắn khẳng định là sẽ tới nịnh hót lấy lòng. Theo ta thấy, tổng yếu phải làm một hai việc, cho bọn nô tài không có mắt kia nhìn một cái, ai mới là chân long thật phượng."

Hai chữ cuối cùng quá hợp tâm ý của Uyển tần. Hoàng hậu trống không, là người có chút chí khí lại có ai không nhớ vị trí đó đâu. Cô lại nói một trận, đem Uyển tần nói được động tâm, muốn sửa chữa một hai tên nô tài, lập uy lập thế.

Đương nhiên, nàng cũng không hề đần độn, cho dù xem Điền Thất như địch nhân đi nữa, cũng không thể tùy tiện động, tốt xấu cũng là người ở ngự tiền, giáo huấn hắn chính là đánh mặt của hoàng thượng.

Song, gã thái giám này thật sự là không biết điều, lúc biết được nàng có thai ngay cả Thịnh An Hoài thấy nàng cũng đều dâng lên khuôn mặt tươi tắn đón chào, chỉ có Điền Thất vẫn hờ hững đối với nàng như cũ, không có xu nịnh lấy lòng như trong dự liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!