Chương 3: Hoàng thượng tín nhiệm

Vào lúc canh ba đứng ở trên lầu gác nhìn quanh bốn phía, liền cảm giác bản thân như là chiếc thuyền con giữa biển rộng mênh mông trôi dạt trong đêm. Nơi xa treo đèn lồng, trong đêm khuya tản mát ra từng vòng từng vòng u quang, giống như hải đăng nơi bờ biển, cũng giống đôi mắt lom lom đang chìm trong biển sương mù.

Điền Thất không chịu nổi rùng mình một cái.

Không phải bị dọa, mà bị đông lạnh. Nửa đêm chính là lúc nguyên khí yếu đi, nàng còn đứng ở chỗ cao thổi gió lạnh. Gió lạnh theo rốn chuốc vào trong bụng, nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ như là bị nước lạnh ngâm một lần, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Trong ngoài Hoàng thành, ngàn nhà vạn hộ đều ngủ, chỉ có gặp xui như nàng, mới phải hơn nửa đêm bò lên lầu gác, chỉ vì xao vài tiếng gõ mõ báo canh giờ.

Đánh xong canh này, Điền Thấy ngửa đầu nhìn trời. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong. Bầu trời xanh thẳm như một cái tô cơm làm bằng sứ men xanh to đùng đang lật úp, trong tô dính lốm đa lốm đốm mấy hạt cơm trắng.

… Nàng đói.

Ban đêm thức liền dễ đói, nàng sớm nên nghĩ đến điểm này, đáng tiếc lúc đi ra lại vội vàng, không mang gì ăn.

Nhớ đến nàng đã từng đọc qua câu thơ "Nhạn băng ải vắng sao vừa lặn, người tựa lầu son sáo khẽ vang" (1), lúc ấy chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả, hiện tại xem ra, người đó ắt hẳn đã ăn cơm no rồi mới đi tựa lầu, không thôi sẽ khổ không thể tả.

/viewpoem. php? ID=5683

Điền Thất than thở, sờ sờ bụng rồi đi xuống lầu canh, trở lại phòng gác.

Khi trở lại phòng gác, thấy được một gã thái giám ốm nhom đang đắp đại tấm chăn mà ngủ say sưa, Điền Thất giận dễ sợ, hướng trên người hắn đạp hai cái, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, kéo chăn qua che chân lại.

Điền Thất dùng đầu khẽ gõ lên vách tường ở sau lưng, nghĩ trong lòng, trời nhất định là mau sáng.

Cũng không biết gần đây đám thái giám làm sao, từng người từng người an phận thủ thường vô cùng, thái giám bị xử phạt đi phòng đánh canh chỉ có hai người, và một người khác phụ trách giám sát bọn hắn. Điền Thất tuy gấp đuổi tới, vẫn là muộn một bước, khiến cho người còn lại đến trước.

Thứ tự trước và sau, như thế là đã thương lượng xong, hắn đánh đầu hôm, còn Điền Thất đánh nửa đêm về sáng.

Bởi vì ban ngày đã ngủ một hồi, nên Điền Thất không có buồn ngủ, không dễ dàng đến nửa đêm mới buồn ngủ, vừa ngủ liền bị đánh thức: Đến giờ nàng thay ca đi đánh canh.

Lúc ra khỏi cửa còn mơ mơ màng màng, chờ bò lên tới lầu gác, đã sớm tỉnh — đông lạnh mà tỉnh.

Hiện tại đánh xong canh ba, Điền Thất trở về cũng không dám ngủ. Nàng cùng thái giám trực ban không quen, sợ đối phương không để ý đúng giờ kêu nàng, nếu ngủ lầm thời gian, sẽ thêm một cái tội, không biết đến lúc đó sẽ gặp xui ra sao nữa.

Được rồi, chịu đựng thôi.

Điền Thất sợ bản thân nhịn không được ngủ mê đi, bởi vậy quá buồn ngủ thì sẽ ra bên ngoài đi một vòng, chờ cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi tan lại trở về, sau đó lại mệt đến mức chỉ muốn ngủ, sau đó tiếp tục đi hóng gió lạnh.

Cái sự đau khổ này, thôi không cần nói!

Thật không dễ dàng kề đến canh năm quá tam phần (khoảng gần 4-5h sáng), rốt cuộc hết ca, nàng tung tăng chạy về sở Thập Tam, cũng không tâm tư ăn cơm, mà trùm mền nằm xuống ngủ liền. Giấc ngủ này ngủ đến xế chiều, lúc tỉnh lại đi phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi gói theo một ít, đem theo chút đồ linh tinh và thức ăn chạy đế phòng đánh canh chờ.

Người kia quả nhiên còn chưa có tới, Điền Thất có chút đắc ý.

Người cùng nàng bị phạt kia tên là Vương Mạnh, nhưng hình dạng một chút xíu cũng không mạnh, gầy giống như là nạn dân đang chạy nạn vậy. Điền Thất vừa thấy được hắn liền vô ý thức muốn cho hắn chút cơm ăn.

Vẻn vẹn một con gà yếu đuối, mà còn dám cùng Điền đại gia nàng đây giành trước, thật lật trời mà!

Điền Thất sớm mang theo hai quyển tiểu thuyết, vừa xem vừa chờ, nhanh đến giờ lên ca thì Vương Mạnh tới, hắn cũng không nói cái gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Điền Thất, quơ tay lấy một quyển tiểu thuyết khác xem.

Điền Thất: "…" Thật không coi bản thân là người ngoài.

Đối phương trấn định như vậy, nàng cũng ngại phải hẹp hòi, xem thì xem đi. Buổi tối đánh xong phần canh của mình, nàng đem một quyển tiểu thuyết khác cũng quăng cho Vương Mạnh, ôm cánh tay khom lưng đến một bên định ngủ một lát.

Nhưng mà một chút xíu buồn ngủ cũng không có. Ban ngày nàng ngủ quá nhiều.

Trái ngược với nàng, toàn thân Vương Mạnh đều là buồn ngủ, đi đường đều híp mắt, lắc qua lắc lại. Hắn đánh canh xong, sợ chính mình ngủ quên, cũng giống như Điền Thất, ngồi một hồi liền đi ra ngoài đi một vòng.

Điền Thất xem có chút đồng cảnh ngộ, cũng có mấy phần sảng khoái, nhưng càng nhiều là không đành. Mọi người đều cảnh ngộ như nhau, thực sự không tất yếu phải giẫm đạp lẫn nhau. Từ góc độ nào đó mà nói, nàng xem như là một người hảo tâm. Thế là nàng nói với Vương Mạnh, "Ban ngày ta đã ngủ đủ, nếu không ta thay ngươi đánh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!