Điền Thất thật sự nghiêm túc suy xét đề nghị của Kỷ Chinh.
Kỳ thật, ngay từ đầu nàng cũng không có tính toán ở lại hoàng cung làm thái giám cả đời. Lúc trước vào cung là vì có chút bất đắc dĩ, sau lại nghĩ chờ để dành đủ tiền sẽ cáo bệnh rời đi. Thị phi trong hoàng cung quá nhiều, nàng cũng không phải thái giám thực sự, về sau nàng còn muốn ra cung hưởng phúc sống qua ngày nha.
Lại nói, tuy rằng nàng làm được rất chu đáo cẩn thận, nhưng nếu một khi bị phát hiện không phải thái giám thực, mạng của nàng cũng đi đến cùng.
Chẳng qua dục vọng của con người luôn luôn không ngừng bánh trướng, nàng muốn kiếm tiền, kiếm kiếm liền nghiện không thấy đủ. Hiện tại kiểm kê gia tài một chút, cũng đã ba ngàn lượng bạc.
Số tiền này, chỉ cần không quá tiêu xài hoang phí, thì xài cả đời cũng đầy đủ.
Đã như thế, vì sao nàng không giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang chứ?
Tiểu vương gia nói rất đúng, đi vào phủ của hắn cũng có thể kiếm tiền, đã vậy còn không cần lo lắng cái đầu của mình sẽ chuyển nhà. Nếu như nàng ở trong vương phủ sống không nổi thì đại khái có thể đi cho xong việc, từ đó về sau du lịch trời nam đất bắc một phen, tìm một chỗ phong cảnh tươi đẹp định cư ở lại, rồi bày một cái mua bán nhỏ, ăn no mặc ấm, cứ thế hết đời.
Thế là Điền Thất càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị của vương gia không sai, không bằng… nghe theo hắn?
Nhưng mà hoàng thượng có tức giận không đây? Người bên cạnh mình đầu quân vào chủ khác?
Hẳn là sẽ không đi? Nàng vốn luôn luôn chọc hoàng thượng nổi giận, lần này nàng đi, có lẽ hoàng thượng sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi chăng?
Không đúng, hoàng thượng có lẽ là không có ghét nàng? Nếu như thật sự ghét nàng thì cần gì phải đề bạt nàng?
Chẳng lẽ vì Như Ý thích nàng?
Có khả năng…
Điền Thất nghĩ được đến nỗi não muốn phình to ra, cuối cùng xác định được một điểm: Chính mình án binh bất động, chờ vương gia chủ động cùng hoàng thượng muốn người. Dù sao nàng vốn chỉ là một tên nô tài, trước giờ chuyện nô tài đi hay ở đều không cần hỏi ý kiến của nô tài bao giờ.
Về việc trung thành, phẩm hạnh, "Một nô không hầu hai chủ" mấy thứ này, Điền Thất không có tử tế suy xét qua, dù sao thái giám chính là không cần phẩm hạnh, nàng cũng không có phản bội hoàng thượng.
Kỷ Chinh nghe Điền Thất trả lời, vui mừng vô cùng, ngày kế liền vào cung gặp Kỷ Hành, trước là nói rõ hiện trạng nhân tài trong vương phủ của mình trôi đi vô cùng nghiêm trọng.
Kỷ Hành nghe thấy không thích hợp, cảnh giác nhìn hắn.
Nói hoàn tất, Kỷ Chinh nói tiếp, "Hoàng huynh là người giỏi giang trong chuyện dạy dỗ cấp dưới, dạy dỗ nô tài cũng so với người khác mạnh hơn gấp trăm lần, thần đệ khẩn cầu hoàng huynh thưởng một hai tên nô tài để cùng ta phân ưu, để cho ta không cần luống cuống tay chân như thế, không đến mức làm cho hoàng huynh bẽ mặt."
Kỷ Hành nhíu mày, "Ngươi trúng ý người nào?"
"Thịnh An Hoài làm việc trầm ổn lão luyện, là người có thể chịu được trọng trách."
"Bất quá hắn là người mà hoàng huynh dùng quen, thần đệ tuy là đang cầu hiền nhược khát (*), cũng không dám muốn hắn tới tay. Điền Thất ở bên cạnh hoàng huynh xem ra cũng không tệ, tuy rằng so với Thịnh An Hoài kém chút, nhưng cũng là người thông minh tỉnh táo, có thể làm được việc. Tên nô tài này thế nhưng thật hợp mắt ta, xin hoàng huynh thành toàn."
Biết ngay mà!
Kỷ Hành cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn thình lình bốc lên một trận lửa giận, ầm ầm ào ào đốt cháy, nướng đến mức mạch máu trên trán hắn nhảy thình thịch lên. Hắn hít sau một hơi, áp chế sự khác thường trong lòng đi, cười lạnh nói, "Ngươi muốn một tên nô tài, trẫm chẳng hề keo kiệt, ngươi là đệ đệ ruột thịt của trẫm, tự nhiên là muốn cái gì có cái gì. Đừng nói là Điền Thất, cho dù là Thịnh An Hoài đi nữa, ngươi muốn hắn cũng có thể lấy đi.
Nhưng mà A Chinh, ý của ngươi không ở trong lời, trong lòng ngươi tới cùng giấu cái chủ ý gì, tự ngươi biết!"
"Hoàng huynh nhiều lo như thế, thật sự làm cho thần đệ sợ hãi."
"Nhiều lo sao? Trẫm chính là suy nghĩ quá nhiều, mới bỏ mặc ngươi thành hình dạng hôm nay. Ngươi chẳng qua là trúng ý nhan sắc của Điền Thất, mơ tưởng lừa hắn trở về để suồng sã khinh nhờn. Chơi đùa trai trẻ thế nhưng chơi đến ngự tiền, thật to gan!" Kỷ Hành càng nói, càng thêm nổi giận, không chịu nổi nhướng lên lông mày, hung thần ác sát.
Kỷ Chinh cuống quít quỳ xuống, "Hoàng thượng minh giám, thần đệ không có loại tâm tư xấu xa như thế."
"Vậy sao, đã không phải đoạn tụ (đồng tính), vậy liền trở về ngoan ngoãn cưới một người thê tử, tốt đẹp sống qua ngày. Ngày mai trẫm liền sai người đem danh sách các nữ tử vừa độ tuổi đưa đến vương phủ, ngươi cẩn thận mà chọn một cái cho ta."
"Hoàng huynh… Thần đệ tạm thời không muốn cưới vợ."
"Ngươi còn nói ngươi không phải đoạn tụ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!