Về loại chuyện đệ đệ của mình nuôi luyến đồng thì Kỷ Hành vẫn là quyết định trước tiên xác nhận một chút đã, rồi sau đó mới suy tính bước hành động tiếp theo.
Lại nói, cân nhắc đến mặt mũi của đệ đệ mình xong, thì Kỷ Hành rất là hoài nghi A Chinh mới chính là luyến đồng ah...
Nhưng mà người được phái đi tìm hiểu việc này báo cáo rằng trong vương phủ không có bóng dáng của bất kỳ luyến đồng nào, cũng không có phát hiện ra nam nhân nào tình nghi là luyến đồng của Ninh vương.
Một đám thám tử khác thì lại báo, có người thấy được Ninh vương và một tiểu tướng công(*) cùng nhau tản bộ, dạo phố và ăn cơm.
(*) "tướng công" ngoài là từ vợ gọi chồng thì còn có nghĩa chỉ người đàn ông, thanh niên.
Kỷ Hành sờ cằm, hí mắt suy nghĩ. Xem ra A Chinh thật sự dưỡng luyến đồng, nhưng tên luyến đồng này lại không ở trong vương phủ, chẳng lẽ là dưỡng ở bên ngoài? Cẩn thận như vậy, thì thấy rõ A Chinh đối với tên luyến đồng kia rất là để ý.
Thế là Kỷ Hành quyết định tự mình đi nhìn một cái, xem con thỏ nhỏ kia là thần thánh phương nào.
***
Kỷ Chinh ăn qua cơm trưa, rồi ra khỏi cửa, đi đến ngân hàng mà Điền Thất thường xuyên đến. Hôm nay là ngày Điền Thất xuất cung, trạm đầu tiên khi hắn ra khỏi cung nhất định là tới ngân hàng cất tiền.
Quả nhiên, chờ một hồi thì thấy được Điền Thất đi tới.
Hai người có chút thân quen, nên cũng không quá để ý đến mấy chuyện lễ nghi phiền phức. Nói chuyện một lát, rồi chờ Điền Thất đi cất tiền xong, hai người ra khỏi ngân hàng, sóng vai nhau đi trên đường, thương lượng chút nữa đi nơi nào chơi.
Bọn hắn không có chút nào chú ý đến phía sau có một đôi mắt đang trợn tròn mà nhìn.
Hai người đang nói chuyện, thì bất thình lình có một người đẩy xe gỗ chạy nhanh qua, xém chút đè lên trên người Điền Thất. Kỷ Chinh phản ứng nhanh, kéo Điền Thất vào người Kỷ Chinh, né qua xe gỗ.
"Đa tạ vương gia." Điền Thất nói, đang định rút tay ra, nhưng lại bị Kỷ Chinh nắm được càng chặt.
Kỷ Chinh mấp máy miệng, "Nơi này người xe tấp nập, rất nguy hiểm." Bàn tay vẫn như cũ không buông ra.
Điền Thất cũng tùy ý hắn nắm tay, hai người đi ra phố Long Xương, lại lòng vòng một hồi, cuối cùng tìm đế gánh hát Tứ Hỉ trứ danh.
Vở kịch mà gánh Tứ Hỉ đang diễn là một tuồng phong nguyệt(**), một nam một nữ lén cha mẹ trong nhà chạy ra ngoài hẹn hò, chuyện xưa khá là thê mỹ, lời kịch cũng rất là ướt át. Cái gì "Cùng người đem cổ áo buông lơi, vạt áo rộng, cổ tay áo cắn khẽ giữa răng môi thấm ướt. Nhất định cùng người ôn tồn nhẫn nại ngủ một đêm", lại cái gì "Hành lai xuân sắc tam phân vũ, thụy khứ vu sớn nhất phiến vân" (1), Kỷ Chinh nghe thấy mấy câu này thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng, hắn lén lút nhìn nhìn Điền Thất, phát hiện ra hắn ta vẫn trấn định như thường, đã vậy còn đi theo tiết tấy đánh nhịp đánh từ.
(**) phong nguyệt: chuyện tình yêu nam nữ.
(1) Hai câu này nằm trong bài "Sơn Đào Hồng" của tác phẩm nổi tiếng Mẫu Đơn Đình – Du Viên Kinh Mộng.
Nguyên văn HV:
"Hòa nhĩ bả lĩnh khấu nhi tùng, y đái khoan, tụ sao nhi uấn trứ nha nhi triêm. Tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên."
Câu "Hành lai xuân sắc tan phân vũ, thụy khứ vu sơn nhất phiến vân" theo Grey hiểu có nghĩa là: khi đi tới (đó) thì nhìn thấy sắc xuân mang theo ba phần mong lung mưa bụi, sau khi ngủ đi thấy nhẹ nhàng như là một áng mây trên đỉnh núi Vu. Đây là nghĩa đen của câu, còn nghĩa bóng chuẩn của câu này ờ thì mà là đang tả về việc "mây mưa".
Kỳ thật Điền Thất cũng chỉ nghe ra mấy câu hát này mềm mềm mại mại vô cùng êm tai, còn ý tứ cụ thể thì nghe cái hiểu cái không. Đầu tiên, khúc hát này hát bằng giộng Côn Sơn (2), y y a a, không phải tiếng phổ thông, nên nàng vốn dĩ nghe không được rõ ràng. Tiếp theo, lúc trước có nói qua, việc giáo dục về chuyện nam nữ trong cuộc đời này của nàng có chút thiếu sót, hết thảy toàn dựa vào chính mình lĩnh ngộ, khả năng lĩnh ngộ cực hạn của nàng chính là nam nhân và nữ nhân cùng nhau ngủ một giấc sẽ sỉnh ra trẻ con mà thôi. Cho nên lời ca ướt át như thế của người ta cho dù có viết ra trên giấy đi nữa thì nàng cũng chưa hẳn đã rõ ràng.
(2) Giọng Côn Sơn: Kungqu Opera hay còn gọi là Côn khúc, Côn kịch, đây là loại kịch diễn cổ xưa nhất của TQ, cũng là văn hóa nghệ thuật quý báu của TQ. Khởi nguyên từ Tô Châu Côn Sơn vào thế kỷ 14. Được Unesco công nhận là di sản phi vật thể của nhân loại.
Kỷ Chinh không hề biết nguyên do trong đó. Bấy giờ thấy Điền Thất không những trấn định mà lại còn hưng trí dạt dào nghe diễm khúc, thì thật là khó tránh làm cho hắn nghĩ nhiều mấy phần. Phải biết là, một khi con người để cho trí tưởng tưởng bay xa, thì rất dễ dàng mơ mộng ra rất nhiều này nọ. Kỷ Chinh xâu chuỗi các hành vi từ trước đến nay của Điền Thất, kèm với những lời mà Điền Thất từng nói qua với hắn, cuối cùng tổng kết ra một cái phát hiện trọng đại: Điền Thất sẽ không là đối với hắn... đi?
Cái hoài nghi này khiến cho trống ngực của hắn đập thình thịch, mặt đỏ đến nổi muốn nhỏ ra máu, hắn cúi đầu không dám lại nhìn Điền Thất.
Điền Thất vẫn như cũ chẳng hay chẳng biết gì. Nàng dùng một cái quạt xếp nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, rung rùi đắt ý lẩm nhẩm rầm rì, đấm chìm vào trong giộng hát uyển chuyển mỹ diệu không thể tự thoát ra được. Một đào một kép ở trên đài tương tác với nhau cũng rất là thú vi, Điền Thất ngồi ở cái bàn đầu tiên nên thấy rất rõ, tuy rằng có chút động tác nàng không thể hiểu được, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại việc thưởng thức của nàng.
Đột nhiên, tầm mắt nàng bị ngăn trở.
Người tới đứng chặn giữa nàng và sân khấu, cách nàng không đến hai thước. Đối phương mặc một bộ trực cư (3) màu đỏ thẫm, thắt lưng rất rộng, ánh mắt của Điền Thất vừa lúc nhìn thẳng vào viền thắt lưng của người nọ. Chiếc thắc lưng bằng lụa màu đen có viền là một dãy hoa văn hình thoi, tùy theo hô hắp của hắn mà lúc lên lúc xuống, truyền đạt tới lửa giận đang được cố kềm chế người này.
(3) trực cư: kiểu áo tay thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!