Chương 15: Đạp gió rẽ sóng

Điền Thất vừa nghe đến bốn chữ "mưu hại hoàng tự", thì trong nháy mắt trái tim liền chìm đến đáy.

Hoàng tự gần nhất chết qua chỉ có con của Tống chiêu nghi, nếu như hoàng thượng tra được Thục phi mưu hại con của Tống chiêu nghi, tất nhiên cũng có thể tra được quá trình và phương pháp mà Thục phi sử dụng.

Hoàng thượng hắn biết, cái gì hắn cũng đều biết.

Rốt cuộc Điền Thất không có cách nào bảo trì trấn định, bị dọa đến mức mặt như màu đất.

Kỷ Hành đem vẻ mặt của nàng thu hết vào trong mắt, hắn thản nhiên hỏi, "Ngươi có lời gì muốn nói?"

"Không không không..."

Kỷ Hành liền nhẹ nhàng quơ quơ tay, để cho Điền Thất đi xuống làm việc.

Nhìn bóng lưng của Điền Thất, hắn hơi có chút thất vọng, trên mặt lồng một tầng khói mù.

Lúc Điền Thất đi ra thì bước chân thật là phù phiếm, còn đầu óc thì mơ hồ. Trong đầu đều là mấy chữ "chết chắc chết chắc lần này ta muốn chết chắc", ra khỏi cửa hít một ngụm khí, nàng mới lại suy nghĩ, tạm thời hoàng thượng không giết nàng, còn sai nàng đi giám sát Thục phi tự tử, phải chăng có nghĩa là hoàng thượng biết nàng vô tội, muốn cho nàng một cái cơ hội?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức quay đầu trở về.

Bên này Kỷ Hành vừa ngồi xuống nâng bút, liền thấy được Điền Thất đi rồi quay lại, vừa vào tới thì ầm ầm một phát quỳ rạp xuống đất, cất tiếng khóc ròng nói, "Hoàng thượng, nô tài sai!"

Sắc mặt Kỷ Hành hơi dịu, để bút xuống nhíu mày nhìn nàng, "Há? Ngươi sai nơi nào?"

Điền Thất hiểu được hoàng thượng đã biết toàn bộ, nhưng vẫn là nói cho hắn biết quá trình của tất cả sự kiện này một lượt, "Nô tài nên sớm sớm hướng ngài bẩm báo, không nên tự ý xử lý chứng cứ phạm tội."

Kỷ Hành hỏi, "Vì sao ngươi không hướng trẫm bẩm báo?"

Lúc này Điền Thất cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của hoàng thượng, người ta vô thanh vô tức đem sự việc đều điều tra rõ ràng, sau đó còn đánh đòn cảnh cáo với ngươi, khiến cho ngươi phản ứng không kịp. Vì thế bây giờ nàng không dám nới lời ngon tiếng ngọt, mà đáp được vô cùng thẳng thắn, "Nô tài nhất thời tham sống sợ chết, làm lỡ hoàng thượng vì chiêu nghi chủ tử giải oan, cầu hoàng thượng giáng tội," nói, hơi ngẩng đầu nhìn lén Kỷ Hành một cái, lặng lẽ quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn hình như không có vẻ tức giận gì lắm, thế là nàng bắt đầu đánh chiêu bài cảm tình, "Từ khi biết chiêu nghi chủ tử chết là vì nô tài, mỗi ngày nô tài đều ăn ngủ không an, sống không bằng chết, nếu không hoàng thượng ngài liền đem ta thưởng chết đi thôi, như vậy ta liền có thể đi xuống dưới tiếp tục hầu hạ chiêu nghi chủ tử, hu hu hu..."

Kỷ Hành bị nàng khóc có chút phiền lòng, "Trẫm muốn xử trí như thế nào, cũng đến lượt ngươi tới quyết định?"

Cần cổ Điền Thất rụt rụt, thút tha thút thít nói, "Hoàng thượng thánh minh, nô tài biết sai."

Kỷ Hành nhìn người đang quỳ trên mặt đất, thân hình cực kỳ nhỏ, bé xíu co rút thành một cục, giống như là một con thú nhỏ không nhà để về, lại xứng với cái lỗ mũi hồng hồng do khóc và đôi mắt ướt nhẹp mênh mông nước, thật là khiến người ta xem qua lập tức dễ dàng mềm lòng.

Tải phi lợi nhuận bởi fb. ebook. ngon. tinh. mien. phi

Hắn thở dài một hơi. Tuy rằng Điền Thất không có chủ động đi hại người, nhưng hắn là nguyên nhân trực tiếp khiến cho hoàng tự chết, nô tài như thế dù co giết kiểu nào cũng không quá đáng. Chỉ là Kỷ Hành không thể cứng được tâm địa để mà xử lý hắn. Bản tính của nô tài này kỳ thật không xấu, đối với chủ tử cũng trung tâm. Lúc con người ở một mình chính là lúc dễ dàng biểu hiện ra vẻ chân thật nhất của bản thân, ngày đó hắn ở trước linh tiền của Tống chiêu nghi khóc thương tâm đến như thế, thật sự khó được.

Nói trắng ra là, Điền Thất hắn cũng là người bị hại.

Thôi thôi, tạm tha hắn lần này đi, Kỷ Hành nghĩ trong lòng, nhiều ngày như vậy cũng không muốn đem hắn làm gì, thật ra trong lòng mình đã sớm đem hắn tha cho. Chẳng qua vừa rồi Điền Thất không thành thật mới khiến cho hắn có chút nổi nóng, hiện tại tiểu tử này thành thành thật thật nhận sai, vậy việc này cứ như vậy bỏ qua đi.

Nghĩ đến đó, Kỷ Hành nói, "Ngươi đi trước làm việc đi, món nợ này trẫm đem ghi nhớ trước, lại có lần sau, cùng nhau tới tính."

Điền Thất cực kỳ vui mừng, "Nô tài tạ ân hoàng thượng không giết!"

Kỷ Hành không kiên nhẫn phất tay, "Mau cút, trẫm không muốn thấy được ngươi."

Thế là Điền Thất nhanh chóng cút.

***

Khi Điền Thất dẫn theo hai tên tiểu thái giám, bưng lụa trắng và rượu độc đi đến trước mặt Thục phi thì biểu hiện của Thục phi so với trong tưởng tượng của Điền Thất bình tĩnh hơn hơn nhiều.

Bởi vì nàng sớm có dự cảm được rằng sự tình sắp hỏng. Đem hắn đập choáng rồi trói lại ném vào trong hồ cũng không giết được hắn, vận may của tên tiểu thái giám kia có thể tốt đến mức nào? Vận may của hắn có bao nhiêu tốt, thì vận may của nàng có bao nhiêu kém. Hiện tại lộ ra dấu vết bị hoàng thượng tra ra, cũng không ngoài sở liệu.

Kỳ thật một bước cờ này của Thục phi đi được quá dư thừa. Điền Thất ở ngự tiền lăn lộn nhiều thời gian như vậy mà hoàng thượng đều không có động tĩnh gì, thuyết minh hắn căn bản không tra ra được cái gì cả. Động không như tĩnh, nếu như Thục phi vẫn ngoan ngoãn án binh bất động, không đến mức chột dạ gấp rút xử lý Điền Thất thì có lẽ chuyện này liền như thế chìm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!