Chương 13: Đại nạn không chết

Từ lúc sáng sớm Kỷ Hành rời giường cho đến khi hạ triều, đều không thấy được Điền Thất.

Thật là không bình thường. Theo hắn biết, Điền Thất tuy là có chút xảo quyệt, nhưng không hề lười biếng, không đến mức chạy đi đâu đó trốn việc. Lại nói, làm việc ở ngự tiền, hắn ta cũng phải có gan mới dám trốn a.

Thế là hắn cho rằng Thịnh An Hoài an bài việc gì đó cho Điền Thất làm. Ở điện Dưỡng Tâm phê tấu chương một hồi, hắn hỏi Thịnh An Hoài, "Ngươi kêu Điền Thất đi làm cái gì vậy?"

Thịnh An Hoài cũng đang phạm sầu a, "Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Điền Thất vốn không có đến làm việc. Nô tài kêu người đi sở Thập Tam hỏi, thì người cùng phòng của hắn nói sáng sớm nay hắn đã đúng giờ ra khỏi cửa."

Vậy liền quái lạ, đúng giờ ra khỏi cửa, thế tại sao không đến đây làm việc? Đừng nói là bị ai đó bắt cóc đi rồi nha? Nhưng mà làm gì có ai rảnh rỗi ở không đến mức đi bắt cóc một tên tiểu thái giám?

Chẳng lẽ bị người nào trả thù?

Nghĩ đến đây, Kỷ Hành hí mắt nói, "Gần đây hắn có phải tội người nào không?"

"Bẩm Hoàng thượng, Điền Thất làm người tròn trịa, cơ bản không cùng ai trở mặt. Gần nhất hắn chỉ cùng một người phát sinh tranh chấp, chính là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã giám, ngài còn từng tự mình hỏi qua chuyện này."

"Đi tìm Tôn Đại Lực tới."

"Vâng."

Thịnh An Hoài lĩnh chỉ đi, chân trước hắn đi ra, sau lưng Hoàng tử điện hạ liền tới.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng bình an." Như Ý kéo đồng âm non nớt thỉnh an Kỷ Hành.

"Con trai miễn lễ." Kỷ Hành thấy con trai giống như là một ông cụ non, bất giác thấy buồn cười.

Như Ý bị hắn ôm đến trên đùi đùa một hồi, sau đó nó mới nhìn xung quanh, hỏi, "Nương đâu?"

Kỷ Hành biết Như Ý hỏi là ai, hắn vuốt trán, có chút bất đắc dĩ, "Hắn không phải nương của con. Con nhớ kỹ, hắn là Điền Thất."

"Dạ." Như Ý gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.

Kỷ Hành cho rằng Như Ý gặp người liền gọi nương là vì thiếu tình yêu của nương, rất nhiều người đều cho rằng như vậy. Sau này Kỷ Hành mới hiểu rõ, Như Ý lý giải "nương" là một loại từ gọi chung chung, tỷ như thấy được con mèo, chúng ta sẽ kêu nó là "mèo", thấy được con chim, chúng ta sẽ gọi nó là "chim", thấy được nữ nhân, Như Ý liền kêu "nương".

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đối với đứa con trai này, đôi khi Kỷ Hành cảm thấy hơi có chút nhức đầu. Tính tình của Như Ý cũng không biết theo ai, nó không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải là loại không thích nói chuyện giống mấy đứa bé hướng nội — tính cách của Như Ý rất hoạt bát. Biểu hiện không thích nói chuyện của Như Ý là tích chữ như vàng, nó chỉ nói điểm cụ thể, còn cái khác thì lười phải nói.

Ví dụ như một câu nói có thể dùng bốn chữ nói là đủ rõ ràng rồi, thì nó nhất định sẽ không nói năm chữ. Nó cũng sẽ không tận lực ngộp trong bụng, mà có cái gì muốn nói thì trước đến nay nó đều nghĩ tới là nói, đương nhiên, lời nói đi ra thì ít mà ý thì nhiều.

Ngay từ đầu thấy con trai nói chuyện chậm rì rì, lại ít chữ, Kỷ Hành còn cho rằng đầu óc đứa nhỏ này đần, kết quả sự thực chứng minh, cục cưng này của hắn một chút xíu cũng không ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Kỷ Hành dạy nó mấy câu Tam Tự Kinh, nó học thuộc được so với mấy đứa trẻ khác nhanh hơn nhiều.

Lúc này Như Ý nghe phụ hoàng nói như thế, lập tức sửa miệng, hỏi, "Điền Thất đâu?"

Kỷ Hành có chút tò mò, "Vì sao con lại thích Điền Thất?"

Như Ý đáp, "Hắn thơm."

Kỷ Hành mắc cười, "Con thích hắn tự nhiên sẽ thấy hắn thơm, còn có người nào thúi sao?"

Như Ý nghiêm túc nói, "Thật nhiều nương đều là thúi."

"Một hơi nói bảy chữ, khó được khó được," Kỷ Hành sơ sờ cái đầu nhỏ của nó, "Các nàng làm sao lại thúi chứ?"

Như Ý nhíu đôi lông mày bé nhỏ, giống như là nghĩ đến hồi ức không được tốt nào đó, "Ngửi lên thấy thúi thúi."

"Sáu con chữ, rất tốt rất tốt." Lực chú ý của Kỷ Hành đã hoàn toàn lệch lạc.

Hắn không đem lời nói của một đứa bé coi là quan trọng. Vì sao Như Ý cảm thấy nhiều "nương" đều thúi như vậy, điểm này về sau Điền Thất mới biết được. Có đứa trẻ trời sinh không thích mùi son phấn, Như Ý sinh ra tới liền từ trên người rất nhiều nữ nhân ngửi qua, hoặc nồng hoặc nhạt, đương nhiên, nồng hay nhạt gì cũng đều không thích. Chẳng qua nó không biết nguồn gốc của thứ mùi này, chỉ cho là mấy nữ nhân kia tự có, cho nên mới có những lời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!