Điền Thất phát hiện, tuy rằng Tôn Đại Lực không có tới tìm nàng phiền toái, nhưng tới cùng nàng vẫn là đem người của Thục phi nương nương đắc tội.
Thục phi nương nương là một trong tứ phi, tính cách luôn luôn có chút ngang ngược, lại còn bao che khuyết điểm. Sư phụ của Tôn Đại Lực ở trước mặt Thục phi nương nương đổi trắng thay đen tố khổ một phen, thế là Điền Thất liền ở chỗ Thục phi treo lên tên tuổi. Hiện tại nàng là Ngự tiền thái giám, trừ Hoàng thượng ra thì tạm thời sẽ không có người nào tìm nàng làm phiền, nhưng mà một khi nàng rời khỏi cung Càn Thanh, Thục phi nương nương muốn giết chết nàng thì thật là quá ư dễ dàng.
Cho nên, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi của Hoàng thượng, sinh làm người của cung Càn Thanh, chết cũng phải làm người chết của cung Càn Thanh. Điền Thất nắm quyền.
Nói tới đây thì không thể không giới thiệu sự phân chia thế lực trong hậu cung một chút.
Trước mắt trong các phi tử thì phẩm chất cao nhất là tứ phi, lần lượt là Đức, Thục, Thuận, Khang. Không chỉ vị trí Hoàng hậu còn treo lửng lơ, mà ngay cả hai vị trí Quý phi và Hoàng quý phi cũng đều trống không. Bất quá vị trí Hoàng quý phi không có cũng là trạng thái bình thường, đa số phi tử khi làm được Hoàng quý phi, đều là do Quý phi chết rồi truy phong lên.
Còn vị trí Quý phi, nếu như không có tình huống đặc thù gì, bình thường cần có con cái mới có tư cách sắc phong. Lúc này tứ phi ở hậu cung đều không có con, bởi vậy mọi người đều chỉ có thể ngồi ở trên cái ghế phi tử.
Cũng chính là nói, nếu như ai có thể sinh hạ long chủng, liền có cơ hội tấn phong Quý phi, thậm chí nhòm ngó ngôi báu Hoàng hậu cũng không phải không thể.
Không có Hoàng hậu, mọi việc ở hậu cung tạm thời do Thái hậu dẫn dắt Đức phi và Thuận phi xử lý. Thái hậu rất biết làm người, thấy chính mình lớn tuổi, cũng không quá tốt nhúng tay vào chuyện của con cái, bởi vậy trừ cá biệt có chuyện lớn gì mới cần bà quyết định, còn thừa lại mấy sự vụ ngày thường thì bà toàn quyền giao cho hai vị Đức phi và Thuận phi.
Đức phi thì lúc trước có đề cập tới, nhân phẩm hiền lương, thanh danh rất tốt; Thuận phi thì là người thuộc trường phái thực lực, nói chuyện hay làm việc đều giỏi giang và cẩn thận, rất được Hoàng thượng thưởng thức.
Thục phi là người tuổi trẻ và xinh đẹp nhất trong tứ phi, số lần thị tẩm nhiều nhất, bởi vậy khả năng mang thai long chủng cũng lớn nhất. Đây là lợi thế của nàng.
Còn Khang phi, tuy rằng xem qua không có cảm giác tồn tại gì lớn lắm, nhưng rất có hậu trường — nàng là cháu gái ruột của thái hậu nương nương. Nương của nàng là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với Thái hậu, tình cảm giữa hai tỷ muội cực tốt.
Tóm lại, tứ phi đều tự có dựa vào, có thể nói là lực lượng ngang nhau, tạm thời nhìn không ra manh mối gì.
Điền Thất cảm thấy, Hoàng thượng cũng thật là khác loài. Hoàng hậu nương nương đã chết nhiều năm như vậy, hắn vẫn chậm chạp không lập tân hậu, rất nhiều văn võ đại thần đối với việc này phát biểu quan điểm, nhưng hắn đều không quan tâm.
Kỳ thật mấy chuyện đó đều không liên quan gì đến Điền Thất. Không cần biết các vị phi tử lợi hại thế nào, Hoàng thượng vĩnh viễn là lớn nhất, nàng chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, khi rảnh rỗi lại truyền cái lời kiếm ít tiền, hàng ngày vui vui vẻ vẻ trôi qua là tốt rồi.
Hôm nay Hoàng thượng rất cao hứng.
Bởi vì quốc vương Tô Môn Đáp Tịch đến đây hiến lên một con rùa thần khổng lồ.
(Tô Môn Đáp Tịch là tên phiên âm Trung của đảo Sumatra thuộc Indonesia.)
Dân bản xứ bọn họ gọi loại rùa này là rùa nước ngọt, bởi vì chúng nó sinh sống ở trong đầm sông ao hồ nên gọi như vậy.
Tôn Môn Đáp Tịch là một nước nghèo, dựa vào đánh cá sống qua ngày, khoản thu nhập thêm của bọn họ chủ yếu là thu chút lộ phí trên biển của những thuyền buôn đi ngang qua.
Đại Tề là nước lớn thiên triều, hàng năm Tô Môn Đáp Tịch đều phải tới triều cống, kỳ trân dị bảo gì đó bọn họ đều không lấy ra được, Hoàng đế cũng không thiếu, thế là hàng năm bọn họ chủ yếu dâng lên một vài đặc sản địa phương, tỷ như các loại hoa hòe chim chóc cá trùng để ngắm, hoặc là bảo thạch hương liệu gì gì đó.
Con rùa đen này bị phát hiện khi đang ngủ đông, bởi vì nó lớn quá, nên kinh động Quốc vương. Quốc vương Tô Môn Đáp Tịch vừa thấy tướng tá này của nó, liền nghĩ thầm triều cống năm nay có cái rơi xuống. Hắn biết người trung nguyên đem rùa đen xem thành vật biểu tượng, thế là càng vui vẻ nghênh hợp sự yêu thích của bọn họ, trực tiếp đem con rùa to bự còn đang ngủ này chất lên thuyền, vận đến Đại Tề.
Chính hắn cũng theo thuyền tới được, xưng là hộ tống thần rùa, nhưng thật ra là tới cọ ăn cọ uống.
Tuy rằng tính theo tháng thì bọn họ đi từ mùa đông đến mùa xuân, nhưng vì thuyền của bọn họ một đường vẫn đi lên hướng bắc, cho nên khí hậu cũng không có ấm áp lên cho lắm, rùa đen vẫn ngủ đông như cũ, nó cứ như vậy từ Tô Môn Đáp Tịch ngủ thẳng đến Đại Tề.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Khi mở mắt, nó phát hiện hang ổ của bản thân không thấy, mà thay vào đó là một thế giới lạ lẫm. Hồ nước hơi lạnh, liễu rủ bên bờ, mặt hồ có hoa sen, giữa hồ có cái đình.
Mấy thứ này xem ra đều có hình dạng thật đáng sợ.
Hơn nữa, còn lọt vào sự vây xem nghiêm trọng.
Hoàng đế bệ hạ dẫn mẹ già vợ trẻ con thơ, đứng ở bên hồ Thái Dịch thưởng thức rùa thần.
Điền Thất đứng ở phía sau Kỷ Hành, cách được tương đối gần, cho nên cũng may mắn thấy được con rùa đen siêu to này.
Rùa nước ngọt vốn so với các loại rùa khác rất lớn, con rùa này càng lớn hơn, thậm chí ngay cả mấy người thường xuyên bắt rùa luyện rùa đều chưa từng thấy qua có con rùa nào lớn như vậy. Đường kính mai rùa của nó dài ít nhất nửa trượng (gần 2m), bề mặt sáng trưng, trơn tru đen bóng giống như là một tảng đá khổng lồ; cái cổ thô to, cong lên, trừng một đôi mắt bồ câu không nhúc nhích xem những người bên hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!