Mỗi ngày Kỷ Hành chơi trò hộc máu, vì diễn được cho giống, hắn cũng không dám ăn cơm quá nhiều, ngắn ngủi chưa đến mười ngày, hắn liền đem bản thân chỉnh gầy xuống cả một vòng lớn, mặt mũi xanh xao, nhìn y như một người bị bệnh nan y lâu năm không chữa. Nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo có thần như cũ, chẳng qua một đôi mắt như thế đặt ở trên một khuôn mặt xanh xao, thì rất khó mà không làm cho người ta liên tưởng đến những cái từ ngữ không được quá tốt đẹp như là "Hồi quang phản chiếu" vân vân.
Quý Chiêu hoảng thần, đi mời một vị đại phu có danh tiếng càng lớn hơn cho hắn, kết quả thăm khám của vị đại phu này vẫn là "Bệnh tim", cho thuốc không khác mấy với đại phu ban đầu.
Nàng thật là đau lòng muốn chết, ngày ngày đêm đêm ân cần chăm sóc, Kỷ Hành được nàng săn sóc đối đãi như vậy, thì càng không bỏ được mà khỏe lên. Tưởng tượng đến một khi hắn khỏe, nàng lập tức muốn đi, thì Kỷ Hành càng thêm khó ăn khó ngủ, càng thêm nhiệt tình giày xéo chính mình. Hắn cũng không mở miệng cầu nàng lưu lại, mà ngẫu nhiên còn bày ra thái độ tùy ý nàng đi hay ở, nhưng mà Quý Chiêu làm sao có thể yên tâm rời đi.
Đại phu ở đây chung quy không bằng những danh y ở Thái y viện. Quý Chiêu muốn đem Kỷ Hành đưa về Kinh thành, Kỷ Hành mới vừa nghe đến quyết định này, liền vội vã la lên, "Nàng muốn đưa ta đi?"
Quý Chiêu vội vàng an ủi hắn, "Không phải, ta… Ta đưa chàng trở về chữa bệnh." Thấy hắn thất lạc cúi đầu, nàng còn nói thêm, "Ta cùng chàng trở về."
Hai người liền như thế mà trở lại Kinh thành, một đường bôn ba mệt nhọc, đừng nói là Kỷ Hành, ngay cả Quý Chiêu cũng có chút tiều tụy. Kỳ thật Kỷ Hành cũng không dám chơi chiêu quá mức —
- nếu hắn đem thân thể làm cho suy sụp triệt để, thì cuộc sống gối chăn của A Chiêu ai tới bảo đảm nha?
Trở lại Kinh thành rồi, Kỷ Hành bắt đầu chơi trò vô lại, hắn giả vờ ngủ rồi nắm chặt tay của Quý Chiêu không buông, Quý Chiêu đành phải cùng theo hắn đi vào Hoàng cung. Thái hậu biết con trai sinh bệnh, chân không kịp chạm đất mà mang theo Như Ý tới xem Kỷ Hành.
Lúc này Kỷ Hành đã gầy xuống tận ba vòng, ngay cả cằm đều biến nhọn. Thái hậu thế nhưng vừa nhìn liền không nhận ra đây là con trai của mình.
Như Ý đứng ở bên giường, đem hai tay chống nạnh như một tiểu bá vương, nó cúi đầu mà nhìn người đang nằm trên giường rồng, sau đó nó quay đầu hỏi Quý Chiêu ở bên cạnh, "Điền Thất, đây là ai vậy?"
Kỷ Hành đang giả ngủ bị câu nói này chọc tức đến mức "Mơ màng tỉnh lại".
Thái hậu đã sớm bắt đầu lau nước mắt, chẳng qua vừa rồi sợ đánh thức con trai nên không dám lên tiếng khóc lớn, lúc này thấy được con tỉnh, rốt cuộc bà không cần ngộp.
Như Ý thấy Thái hậu khóc, nó không rõ vì sao, nên cũng bị dọa khóc lớn lên, vừa khóc vừa còn bắt chước Thái hậu nói, "Con trai của ta…"
Quý Chiêu bịt miệng nó lại.
Kỷ Hành tức đến đau hết cả ngực, hắn quay đầu đi, "Oa" một phát phun ra ngụm máu, máu tươi thuận theo khóe miệng chảy tới trên cái gối đầu màu vàng sáng, nhìn mà ghê người.
Thái hậu gấp chết được, vội vàng liên thanh kêu người truyền Thái y.
Quý Chiêu thấy hắn như vậy, cũng đau lòng đến rơi nước mắt.
Kỷ Hành đem Thái y vẫy lui, hắn kêu Quý Chiêu mang Như Ý đi ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn hắn cùng Thái hậu.
Thái hậu đã tự mình mơ mộng ra một kịch bản kiểu "Hoàng thượng gặp được ám sát, bản thân bị trọng thương cửu tử nhất sinh bỏ chạy về Kinh thành", hiện tại thấy được con trai suy yếu như vậy, bà cũng không nhẫn tâm truy hỏi, chỉ là không ngừng khóc rồi khóc.
Kỷ Hành chủ động nới với bà, "Mẫu hậu, phụ hoàng mới là thủ phạm thật sự sát hại cả nhà Quý tiên sinh."
Thái hậu sửng sốt, buột miệng nói: "Lão vương bát —-" đản kia đây là có ý gì… May mà đúng lúc dừng miệng, bà lau lau khóe mắt, "Có thật không?"
("Vương bát" là từ chửi chỉ những người đàn ông thông dâm với vợ của người khác. Vương bát đản: có nghĩa là mắng người nọ là "dã chủng" là đứa trẻ do mẹ nó thông dâm với người ngoài sinh ra, đây là câu chửi vô cùng ác độc, mang nghĩa thậm tệ, chứ không nhất thiết thực tế là người bị mắng có bối cảnh như vậy. Giống Việt Nam mình hay chửi phong long ý.)
"Thật còn hơn chữ thật."
"Việc đó và chuyện con bị thương có quan hệ gì với nhau?"
"Mẫu hậu, A Chiêu biết chuyện này, nàng muốn rời bỏ ta."
Thái hậu nhíu mày, cảm thấy Quý Chiêu rất không biết điều, "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Kỷ Hành chưa trả lời, chỉ không biết làm sao lắc đầu. Thái hậu cũng cảm thấy lời này của mình có vẻ vô sỉ chút, tiên hoàng là loại phẩm hạnh nào bà biết rõ ràng vô cùng, Quý Thanh Vân thuần túy là vô tội, uổng đưa tánh mạng, hiện tại còn muốn bức cưới khuê nữ của người ta, tựa hồ không được phúc hậu cho lắm.
"Đã như vậy, liền cho nàng chút tiền, để nàng đi là được." Thái hậu nói.
"Nhưng mà con không cách được nàng."
Thái hậu nhìn thần sắc có bệnh của con mình, lão bà bà đây đột nhiên thông suốt, "Bệnh này của con đừng nói là vì nàng mà có nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!