Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402. wordpress. com
-----
Phiên ngoại 2 – Hậu cung chân loạn truyện (3)
Khó có được thời gian nhàn hạ, Tuyên đế cùng ba vị ái phi ở thủy tạ uống rượu đàm cảnh, nói một hồi liền có người đem đề tài dẫn tới mấy thứ đồ linh tinh không nên thảo luận giữa ban ngày ban mặt. Bên trong bình phong tuy rằng chỉ có bốn người bọn họ, nhưng cách một tầng lụa hoa chính là cung nữ nội thị, ngay giữa ban ngày bàn chuyện giường chiếu, việc này nếu lan truyền ra ngoài, thật sự sẽ tổn hại thanh danh thiên tử.
Tuyên đế khẩn trương cản lại câu chuyện, đem đề tài từ sơn thủy chuyển tới thi từ, chỉ vào khe nước trước mặt trợn mắt nói dối: "Khe nước uốn lượn quanh lâm viên, giống như hào sâu quanh sông Bộc. Nơi này quả thật có thể sánh với những chỗ Nguyễn Tự Tông, Kê Thúc Dạ từng du ngoạn."
Ánh mắt Chu Huyên chớp động, nâng chén phụ họa: "Thất lang nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Ta luôn mong chờ người ta yêu có thể cùng ta, lấy trời đất làm nhà, bình phong làm y phục, lấy lòng dạ Nguyễn Tịch mà ngâm vịnh 'Vịnh Hoài Thi'." Chu Huyên duỗi tay đem đai lưng của mình kéo xuống, lộ ra lồng ngực cùng eo bụng, ngồi dạng chân trên đệm, chỉ khoác áo ngoài mà ngâm: "Tích nhật phồn hoa tử, An Lăng dữ Long Dương.
Yêu yêu đào lý hoa, chước chước hữu huy quang......*"
[*Đây là 4 câu đầu của bài thơ thứ 12 trong tập thơ 'Vịnh hoài thi' của Nguyễn Tịch (tức Nguyễn Tự Tông):Dịch thơ (bởi Mia Tree):
Thuở xưa chốn phồn hoa
An Lăng cùng Long Dương
Say mê dưới vườn đào
Thiêu đốt đến trần trụi.
Vì bài thơ này không tìm thấy bản dịch tiếng việt, nói chung gõ tiếng việt hông ra cái gì hết ngoài tên tác giả và một số bài thơ tiêu biểu khác nhưng lại không có bài này (chắc do nói về mối quan hệ nam – nam nên không ai dịch), vậy nên editor đã tự chuyển ngữ trực tiếp từ chữ hán theo cách hiểu của mình, nếu có sai sót thì mọi người cứ nói ^_^]
Chu Huyên cất giọng trầm bổng mà ngâm vịnh, cúi đầu mỉm cười nhìn Tuyên đế, lộ ra thân thể mạnh mẽ dưới ánh nắng chiếu rọi làm hoa cả mắt người. Phóng khoáng không thấy bao nhiêu, phong lưu lại mười phần mê người. Lòng Tuyên đế khẽ run lên, cơ hồ không rời được mắt, trong đôi con ngươi đen thẫm đã nhiễm một tia tình sắc.
May mắn thay, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gió mát, gọi thần chí hắn quay trở về. Tuyên đế phục hồi tinh thần, liền không dám nhìn nữa, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía thanh âm vang lên lúc nãy, thì ra là Tạ Nhân không biết từ khi nào đã mang cầm tới, đang để trên đầu gối mà đàn. Thần thái của Tạ Nhân thanh tao nhã nhặn, ngón tay lúc câu lên lúc lướt xuống, thanh âm tựa như mây nước, lâng lâng như đang ở cõi thiên thai.
Tuyên đế không khỏi nhớ tới ngày hắn mới gặp y, y ở trong đình đàn tỳ bà, liền mỉm cười nói: "Hôm nay A Nhân thật sự là 'tay gảy ngũ huyền, nhìn theo chim hồng'*. Chỉ là không biết có còn muốn đuổi theo đem trẫm xem thành tiên sinh nữa hay không?"
[*xem lại chương 23, lần đầu Tuyên đế gặp Tạ Nhân.]
Lời này lập tức làm Tạ Nhân nhớ tới buổi sơ ngộ ngày ấy cùng Tuyên đế, đáy lòng dâng lên ấm áp. Y xoa nhẹ huyền cầm, theo tiếng nhạc mà đáp: "Ta vẫn luôn xem bệ hạ như bậc tôn sư, vô luận chuyện gì cũng đều học tập bệ hạ." Tiếng đàn thấp dần, thanh âm Tạ Nhân cũng trầm xuống, mang theo một tia khàn khàn mị hoặc: "Ngay cả học vấn chốn khuê phòng, cũng là bệ hạ tự thân truyền miệng, tự mình dạy ta......"
Tiếng đàn triền miên lưu luyến, sớm đã mất đi công chính bình thản, Tuyên đế nhớ tới chính mình đã từng khổ cầu y tiến vào như thế nào, không khỏi nâng tay áo che mặt.
Cũng may giữa sân còn có một người hiểu chuyện là Phượng Huyền, như cũ nhớ rõ trọng trách chủ trì yến hội, một câu đánh vỡ hơi thở ái muội giữa hai người: "Nếu tiệc rượu tận hứng không sai biệt lắm, ta liền lệnh cho người đem đề mục đã chuẩn bị tốt chuyền xuống đây."
Phượng Huyền đưa ngón tay vào trong miệng huýt sáo. Bên ngoài lập tức vang lên từng nhịp trống khoan thai, một khay gỗ từ bên ngoài bình phong theo dòng nước khúc khuỷu bồng bềnh chảy vào, phía trên đặt một nụ hoa sen. Tuyên đế hai mắt sáng ngời, mỉm cười hỏi: "Tâm tư Phượng khanh thật khéo léo! Có tất cả bao nhiêu đề mục? Trẫm xem trước một cái, nhìn xem đề mục này có công bằng không." Duỗi tay liền vớt lên nụ hoa kia.
Phượng Huyền đem hoa tiếp nhận, lột ra tầng tầng cánh sen đưa cho Tuyên đế, bao bọc bên trong là một đóa kim hoa nho nhỏ. Y tùy tay đem kim hoa cài vào trên đầu Tuyên đế, tách ra cánh hoa, nhìn vào một hàng chữ nhỏ được viết phía trên: "Làm một bài thơ du tiên."
Ngay cả Chu Huyên cũng nhìn thấy hoa sen kia thật đáng yêu, tán thưởng một câu: "Quả nhiên có tâm tư. Vậy thì có phải làm được thơ liền có được kim hoa, nếu làm không được thì thế nào?"
Phượng Huyền cười nói: "Cũng không phải đơn giản như vậy. Đề mục lần này của ta, sẽ dựa theo phương pháp của trò 'xạ phúc'*, trong chốc lát nữa dòng nước sẽ chảy xuống các khay gỗ, bên trên đặt các vật che đậy giống như bông sen này, bên trong các vật che đậy ấy sẽ có một vật khác giống như kim hoa. Lúc tiếng trống bên ngoài ngừng lại, khay gỗ chảy tới trước mặt ai, người đó liền bắt lấy, cách vật che đậy mà suy đoán món đồ ở bên trong.
Đoán đúng mới có thể ấn theo yêu cầu được viết trên vật che đậy mà thể hiện tài năng, nếu làm không được liền phạt uống ba chén rượu. Cuối cùng mỗi người được bao nhiêu vật phẩm, liền có thể thị tẩm bấy nhiêu lần, ý các vị thế nào?"
[*một trò chơi thời xưa, đại khái là người này dùng một chữ để đố, người kia phải đoán được chữ còn lại.]
Tuyên đế vội vàng ngăn lại: "Phương pháp này tuyệt đối không thể tiến hành, nhiều lần như vậy...... Khụ, tranh sủng như vậy sẽ làm mất hòa khí hậu cung, trẫm không thể đáp ứng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!