Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402. wordpress. com
-----
Bất luận thái độ của Thuần Vu Gia khi xông vào cung như thế nào, lúc này đều hóa thành một mảng thành kính chuyên chú. Y vùi đầu ở dưới thân Tuyên đế, đầu tiên là dùng đầu lưỡi trêu đùa, cho đến khi quần lụa đã ướt đến tích ra nước, mới cởi bỏ nó xuống, ngậm lấy phân thân đã sớm vận sức chờ phát động của Tuyên đế.
Hàm răng cứng rắn xẹt qua da thịt mịn màng trơn nhẵn, mặt lưỡi non mềm vòng qua gân xanh, ngay cả hai tiểu túi no đủ phía dưới cũng bị y làm cho thoải mái, phảng phất giống như mỹ vị khó có được trên đời.
Bất quá trong mắt y, thân thể Tuyên đế mỗi một phân mỗi một tấc đều là mỹ vị nhân gian. Vô luận là da thịt non mịn do cung nhân tỉ mỉ bảo dưỡng, hay là cơ bắp kiên cố do nhiều năm cưỡi ngựa bắn cung luyện thành, đều có thể làm cho người hưởng thụ cực độ vui vẻ. Huống chi Tuyên đế thân là thiên tử, ngay cả nếu như không có những ưu điểm này, thì đối với một người đọc sách như y, cũng đều là hoàn mỹ.
Chẳng qua chí hướng của Thuần Vu Gia luôn luôn cao hơn so với người khác. Ở Lâm Xuyên vương phủ, trong khi người khác nghĩ làm sao cho tốt vị trí của mình, y liền nghĩ làm sao phụ tá cho tốt vương gia lên làm hoàng đế. Sau khi vào triều, người khác muốn chính là phụ tá thánh minh thiên tử lưu danh sử sách trăm vạn năm, y muốn chính là làm cho thánh minh thiên tử ngã vào trong lòng của y...... ít nhất bốn năm mươi năm.
Y dùng sức đem thân thể Tuyên đế hãm đến càng sâu, đôi tay vuốt ve hai bên cánh mông đầy đặn co dãn, ngón tay thỉnh thoảng vòng đến u cốc khẽ vuốt, từ trên nếp uốn khép mở dính lấy chất lỏng trơn trượt, thủy chung không chịu thăm nhập vào.
Tuyên đế lúc này đã dục hỏa đốt người, đôi tay gắt gao ấn ở sau đầu Thuần Vu Gia, nhắm mắt cảm thụ cơn sóng khoái cảm cuồn cuộn dâng lên từ dưới thân, cảm giác hư không khát cầu trong hậu đình càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng hắn hy vọng Thuần Vu Gia lập tức tiến vào trong cơ thể mình, nhưng trước mắt không được, hắn muốn không phải là mây mưa hoan lạc nhất thời, mà là chứng minh hùng phong của bản thân vẫn còn tồn tại, đây mới là chuyện quan trọng nhất của nam nhân!
Tựa hồ vì chứng minh phong thái bá vương của Tuyên đế vẫn chưa mất đi, trong lúc vật phía dưới bị Thuần Vu Gia liên tục nuốt lấy kích thích, Tuyên đế rốt cuộc cảm nhận được dưới bụng có một cỗ nhiệt lưu vô pháp khống chế, trước mắt đột ngột một mảng trắng xóa, toàn thân đều xụi lơ vô lực, chỉ có chỗ kia là vẫn còn lồng lộng đứng thẳng, đem từng luồng tinh hoa bắn vào trong miệng Thuần Vu Gia.
Thuần Vu Gia lại không tránh đi, mà tận lực đem thứ trong miệng toàn bộ nuốt xuống, chỗ không cẩn thận rơi xuống cơ thể Tuyên đế, cũng bị y liếm sạch, thẳng đến trên người Tuyên đế một mảng ướt át, mới ngồi dậy kính cẩn đáp: "Bệ hạ mưa móc thiên ân, thần không dám cô phụ. Không biết mới vừa rồi thần hầu hạ có thỏa mãn thánh tâm hay không?"
Tuyên đế dần dần phục hồi tinh thần, kinh hỉ đến giống như được trọng sinh, vật kia của hắn vẫn còn tốt, về sau lập hậu nạp phi...... Thuần Vu Gia thật sự là tâm phúc ái thần, xã tắc cột trụ! Hắn gắt gao ôm lấy Thuần Vu Gia, dựa vào lòng ngực không tính cường tráng nhưng lại vô cùng đáng tin cậy của y, nói: "Công lao của Ấu Đạo, trẫm ghi nhớ trong lòng.
Ngày sau bên trong di chiếu, tất để lại cho ngươi một phong hào 'văn trung'!"
Thuần Vu Gia tuy kinh hỉ, nhưng cái phong hào 'văn trung' này vẫn là sau khi chết mới dùng được, không tính là lợi ích thực tế, liền bò đến giữa tháp cảm tạ long ân, lại lấy tay sờ tới vùng da thịt giữa hai chân Tuyên đế. Tuyên đế ngửa nằm trên tháp, mặt đầy xuân sắc mà liếc y một cái: "Trẫm hậu ban cho ngươi, không phải vì để ngươi làm loại sự tình này......"
Thuần Vu Gia thân mình cứng đờ, tay liền ngừng ở vùng da thịt kia không dám động đậy, lại nghe Tuyên đế thanh âm khàn khàn lần thứ hai vang lên: "Chẳng lẽ trẫm không dạy, ngươi liền không biết nên làm thế nào hay sao? Thiếu kiên nhẫn như vậy, tương lai làm sao làm nên đại sự! Thôi, đợi xong xuôi việc nhỏ trước mắt, trẫm lại cùng ngươi thương nghị chính sự......"
Thuần Vu Gia đương nhiên biết phải làm cái gì, nếu Tuyên đế đã chính miệng ân chuẩn, chuyện y làm càng đúng lý hợp tình. Thuận miệng đáp một tiếng "Thần tuân chỉ", Thuần Vu Gia liền cắn một ngụm trên xương quai xanh của Tuyên đế, nhưng là không dám cắn xuất huyết, chỉ ở chỗ kia liên tục liếm mút, cho đến khi lưu lại một dấu vết đỏ tươi khó tan mới thôi.
Y nhẹ nhàng di chuyển thân mình đến giữa hai chân Tuyên đế, không ngừng buông xuống những nụ hôn thành kính, để toàn bộ thân thể trơn mịn kia đều lây nhiễm dấu vết của chính mình, trong lòng thỉnh thoảng xẹt qua hình ảnh bộ dáng của ai đó lúc nhìn thấy loạt dấu vết này. 'Ai đó' ở đây ngoại trừ Tạ Nhân, còn có Đại tướng quân Chu Huyên.
Hừ, Chu Huyên cũng bất quá là ỷ vào binh quyền trong tay cùng uy danh của Chu thị, bằng không, Tuyên đế cần gì cùng y mập mờ, thậm chí không tiếc ủy thân cho y?
Thuần Vu Gia tuy rằng ghen ghét, lại cực kì hiểu rõ thân phận chính mình, đối với Tuyên đế không dám quá mức làm càn, đem hắn tiếp tục quay cuồng, ở giữa hai chân tiếp tục lưu lại dấu hiệu của mình. Phía trên cặp mông kia đã che kín dấu tay vuốt ve mới vừa rồi của y, dấu tay màu hồng nhạt trên da thịt bạch ngọc, diễm lệ đến khó tả.
Vật giữa hai chân Tuyên đế không ngừng cọ xát ở trên giường, dưới thân đã ướt đẫm, toàn thân trên dưới đều tràn ngập hơi thở chờ người đến hái. Thuần Vu Gia thật sự nhẫn nại lâu lắm, ngón tay thăm dò một hồi, thấy thân thể hắn đã chuẩn bị tốt nghênh đón chính mình, liền tách ra cặp mông kia, vận động cơ thể đi vào tới tận gốc.
Tuyên đế nhỏ nhẹ nức nở một tiếng, theo cú va chạm mà hung hăng cọ xát ở trên giường, vốn phân thân đã đứng thẳng lại càng thêm cứng rắn vài phần, đầu nhũ được Thuần Vu Gia thưởng thức nhấp nháp đến trướng sưng bị tơ lụa mềm mại cọ qua, mang đến đau đớn tê dại cùng khoái cảm vô hạn.
Thuần Vu Gia đã đè hẳn lên người Tuyên đế, cùng hắn gắt gao giao triền, mồ hôi trước ngực đều dính vào người Tuyên đế, đem vùng da thịt non mịn nhuộm đẫm nước ướt át đến mê người. Thân thể Thuần Vu Gia đã hưng phấn đến không chịu nổi, trong lòng lại thỏa mãn đến khó tả, cúi đầu ở trên phiến lưng kia buông xuống từng điểm từng điểm hôn ngân, nắm eo Tuyên đế không ngừng phóng túng trừu tống.
Trong phòng dần dần vang lên thanh âm mê loạn cùng tiếng nước dâm mị, lúc Thuần Vu Gia thúc người đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Tuyên đế, thân thể hai người còn phát ra tiếng va chạm thanh thúy, quanh quẩn đến cả phòng đều là xuân ý. Tuyên đế nắm chặt chăn mền tơ lụa dưới thân, nhắm mắt cảm nhận mỗi một động tác tiến thoái của Thuần Vu Gia, dùng thân thể miêu tả ra hình thái gân xanh dữ tợn trên căn tính của y.
Nếu có thế cứ như vậy bị y làm đến chết, ngược lại so với bị yêu vật lấy mạng càng thoải mái hơn nhiều. Trong lòng Tuyên đế nháy mắt hiện lên ý niệm này, cắn chặt chăn mền, thừa nhận khoái cảm tựa như vĩnh viễn đánh sâu vào, trên mặt đã thấm đẫm nước mắt, chỗ bụng dưới càng cọ đến một mảng dính nhớp.
Thuần Vu Gia ôm thân hình không ngừng run rẩy của hắn, giống như cái chày gỗ giã thẳng vào trong thân thể kia. Tuy rằng cả người Tuyên đế đã xụi lơ vô lực, chỗ hậu đình lại vẫn ân cần tiếp đón, không ngừng hút lấy thể lực cùng tinh lực của Thuần Vu Gia, cho đến khi đem kẻ xâm nhập uy phong lẫm lẫm bức đến ủ rũ cụp đuôi, sức cùng lực kiệt, vẫn như cũ gắt gao bao vây lấy y.
Chỉ là chỗ thân thể hai người tương thiếp đã không còn kín kẽ như mới vừa rồi, ngược lại chảy ra nhè nhẹ bạch dịch, không thể lại lấp đầy Tuyên đế như trước.
Thuần Vu Gia nhẹ nhàng bứt ra, từ sau lưng ôm lấy Tuyên đế không bỏ, thấp giọng thở dài: "Thần luôn nhớ mong tâm niệm bệ hạ, chỉ là không biết bệ hạ có cảm thụ được tâm ý của thần. Nếu bệ hạ thật muốn lập nam tử làm hậu, hà tất phải là Tạ Nhân? Thần cùng với bệ hạ tương giao, tài năng tướng mạo đều không hề kém......"
Tuyên đế sóng tình chưa bình phục, tâm trí lại đã thanh minh, xoay người vỗ về mặt y nói: "Ngươi là trọng thần triều đình, há có thể so với tiểu nhân lấy sắc thị quân? Chuyện của A Nhân...... trẫm nếu biết y là nam tử, tuyệt đối sẽ không kêu y vào kinh như vậy. Trẫm tin tưởng giao phó ngươi làm trụ cột quốc gia, Ấu Đạo, ngươi vạn lần không thể tự cam chịu hạ thấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!