Chương 32: (Vô Đề)

Bệ hạ, nhận mệnh đi!

Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại: miatree0402. wordpress. com

-----

Là ai muốn ám sát Tây Nhung vương tử? Tiểu tử này mà chết, đất đai chiến mã khó khăn lắm mới tới tay sẽ lập tức biến mất, hơn nữa tội danh mưu sát Hưng Tông vương tử khẳng định sẽ rơi xuống đầu Đại Hạ......

Tuyên đế nhất thời nóng vội, ngay cả đứng dậy cũng không kịp đã vội hô to: "Ấu Đạo, mau chuẩn bị ngựa. Ngươi trước mang A Nhân đi tìm Đại tướng quân, trẫm mang vương tử rời khỏi chỗ này!"

"Không được!" thanh âm có chút nặng nề từ phía trên người hắn truyền đến, Tuyên đế cảm thấy thân thể nhẹ đi, ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện một khuôn mặt hết sức quen thuộc, mang theo tuyệt nhiên sát ý mà chính mình đã từng gặp qua không biết bao nhiêu lần trong kiếp trước.

Tạ Nhân một tay chống đỡ thân mình, từ trên người Tuyên đế bò dậy, trở tay rút ra thanh kiếm trên lưng, trong mắt ẩn hiện tia máu: "Thỉnh Thuần Vu đại nhân mang theo Hoàng Thượng rời đi trước, ta ở chỗ này thay các ngươi cản phía sau."

Thuần Vu Gia lúc này đã dắt hai con ngựa tiến tới, thỉnh Tuyên đế lên ngựa, Tạ Nhân không chút khách khí mà nhảy lên một con trong đó, xông thẳng về phía Hưng Tông vương tử. Chỉ trong chốc lát, Hưng Tông vương tử đã xông đến trước mặt hai người, bắt lấy cánh tay Tuyên đế kêu lên: "Bệ hạ, trong rừng có thích khách, tiểu vương cùng Đại tướng quân bị tách ra.

Trước mắt tình thế không ổn, bất quá bệ hạ không cần lo lắng, tiểu vương nguyện xả thân hộ giá......"

Tuyên đế giãy ra khỏi cái tay đang lôi kéo mình, kêu Thuần Vu Gia mang theo Hưng Tông vương tử chạy về nơi đóng quân gần đó, bản thân hắn thì lấy xuống cung tiễn từ trên lưng y cột vào trên thân ngựa, xoay người chạy về phía Tạ Nhân.

Thuần Vu Gia theo sát phía sau hắn, khuyên hắn bảo trọng long thể. Tuyên đế trên người phát ra bá vương khí thế, đối với mấy tên thích khách cũng không để vào trong mắt, nghiêm lệnh Thuần Vu Gia: "Mau đi tìm Đại tướng quân, đem Hưng Tông vương tử bình an quay trở về. Trẫm tự có thiên mệnh, sẽ không bị đám thích khách kia gây thương tích, có thể gọi người tới tiếp ứng trẫm lại chỉ có ngươi!"

Tuyên đế đem cung tiễn bắn về phía con ngựa của Thuần Vu Gia, khiến ngựa của y hoảng sợ mà quay đầu lại, sau đó liền quất một roi vào mông nó, đem cả người lẫn ngựa đuổi trở về. Tạ Nhân đã hoàn toàn đi vào trong rừng, Tuyên đế đuổi theo một hồi, rốt cuộc từ xa nghe được tiếng binh khí giao tranh, lập tức lấy cung cài tên, hai chân kẹp chặt hông ngựa mà xông tới.

Lúc đến gần thì phát hiện trên mặt đất đã nằm hai cỗ thi thể cùng một con ngựa đã đứt lìa đầu, miệng vết thương cực kì gọn gàng dứt khoát, vừa thấy liền biết là do lưỡi kiếm sắc bén tạo thành. Tuyên đế không rảnh xem nhiều, ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đang đánh nhau, giữa đám thích khách chính là một thân ảnh huyền sắc......

Không đợi hắn nhìn rõ ràng, một con mũi tên đã lao thẳng đến trước mặt hắn. Tuyên đế giương cung, một mũi tên khác lao ra đón đầu, đem mũi tên kia đánh lệch sang hướng khác.

Tạ Nhân bị năm sáu tên thích khách vây quanh ở giữa, lạnh giọng quát: "Đi mau!" Trong tay không biết từ khi nào đã thay đổi thành một loan đao lấp lánh ngân quang, chém thẳng về phía hắc y thích khách.

Thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân tới rồi! Tuyên đế trong lòng kích động không thôi, thân mình thẳng tắp, toàn bộ khí thế bá vương trên người đều khai hỏa, trái bắn phải bắn, khiến thích khách phải né tránh tứ tung, uy phong lẫm liệt nhảy vào trong trận chiến, duỗi tay đem Tạ Nhân kéo đến bên cạnh mình.

"A Nhân, ta tới cứu ngươi!" Kiếp trước hắn đã vô số lần làm qua chuyện như vậy, kiếp này lại chưa có lấy một cơ hội, hiện tại trong lòng càng cảm thấy vui sướng đắc ý, một tay ôm giai nhân cả người tắm máu, một tay giơ roi phóng ngựa, bình tĩnh như giữa chốn không người.

Chỉ tiếc bình tĩnh này không giữ được bao lâu, vị giai nhân trong lòng ngực đã đem đầu hắn đè xuống, tay phải nhẹ quơ loan đao, chém bay mũi tên phóng tới. Ngay cả dây cương trong tay hắn cũng bị Tạ Nhân tiếp lấy, tự thân điều khiển ngựa chạy nhanh vào sâu trong rừng.

Truy binh phía sau tựa hồ có chút bản lĩnh đặc biệt, mặc dù không có ngựa, chỉ bằng hai chân vẫn đuổi theo kịp bọn hắn một khoảng cách không xa ở phía sau. Tạ Nhân cầm lấy cung tiễn trong tay Tuyên đế, không ngừng bắn về phía đám thích khách, mặt y dính đầy máu tươi, thần sắc tái nhợt vô cùng.

Tuyên đế mang theo ngựa quẹo trái quẹo phải, thỉnh thoảng còn tự mình rút kiếm chém thích khách gần trong gang tấc. Mắt thấy từng khối thi thể bị ném lại phía sau, phảng phất như về tới kiếp trước ở trên chiến trường, tại trong quân doanh, rồi vào cung cấm, đến Giang Nam, cải trang vi hành, dạo thanh lâu...... Khụ khụ, đa phần đều là tại thời khắc trước mặt mỹ nhân mà bộc lộ khí khái anh hùng.

Chờ đến lúc đám thích khách không có mắt này bị hắn xử lý sạch, A Nhân nhất định sẽ bị khí thế bá vương của hắn thuyết phục, cam tâm tình nguyện mà chui vào trong lòng hắn.

Ân...... nếu độc kia trong một tháng còn giải không được, Thuần Vu Gia sau khi chết đừng mong có thể vào Thái Miếu! Tuyên đế hai mắt híp lại, trường kiếm trong tay lại vung lên, cản lấy thanh đao lạnh lẽo chém tới từ một bên.

Đây là tên thích khách cuối cùng.

Sau khi thanh kiếm kia cản lấy một đao thì bị trảm thành hai đoạn, lưỡi đao theo đó mà chém xuống chân ngựa. Thanh đao kia lại triền hướng về phía cổ Tuyên đế, hắn không chút hoang mang do dự mà đá văng con ngựa, vứt đoạn kiếm gãy, duỗi tay kéo Tạ Nhân cùng nhau nhảy khỏi ngựa.

Trong khoảnh khắc chớp động ấy, thân hình Tạ Nhân tận lực di chuyển, tay phải vung lên, trong tay xẹt qua ngân quang, mang theo một dòng máu tươi phun trào.

Cơ hội giết chết thích khách thật hoàn hảo, nhưng sau đó muốn nhảy ngựa liền đã chậm một bước. Con ngựa ngã nhào về phía trước, thân hình Tạ Nhân cũng theo đó mà rơi thẳng xuống.

Hai tay Tuyên đế ôm chặt lấy người trước mặt, muốn dùng sức đề khí nhảy lên, lại vẫn bị khí thế hung hăng mất đà mà lao về phía trước của con ngựa hất rơi xuống mặt đất. Bất quá cũng may, hắn cuối cùng đúng lúc quay người, lót ở dưới thân thể A Nhân.

Khi Tuyên đế tỉnh táo lại, liền cảm thấy từ cái gáy đến cẳng chân đều như bị dẫm nát, trước ngực còn bị một cơ thể không hề nhẹ đè lên, nếu nói không đau là gạt người, nhưng ý niệm ngay lúc ấy trong đầu hắn lại chính là ― may mà bảo vệ được A Nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!