Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402. wordpress. com
-----
Nhạc Thái úy xương cốt thật cứng rắn, lãnh đạo bá quan văn võ ở ngoài cửa cung quỳ liền ba ngày.
Hiện giờ trong triều cơ hồ đều là quan văn, thể lực có hạn, đám quan viên ba bốn mươi tuổi đều ngất đi hơn phân nửa, bị Ngự lâm quân lôi về nhà làm cho tỉnh lại.
Không ngờ được chính là Hà Thừa tướng cùng Nhạc Thái úy hai lão đại nhân bảy tám chục tuổi, tinh thần vẫn quắc thước, xương cốt như làm bằng sắt. Mắt thấy đủ loại quan viên ngã xuống, liền kéo mấy ngàn Thái học sinh đến cùng quỳ. Phàm là ai đi vào từ ngoài cửa cung đều không dám mở mắt, sợ nhìn phải một hàng dài đầu tóc đen thui sẽ bị quáng.
Tuyên đế kỳ thật cũng có vài phần dao động. Không phải vì Hà, Nhạc hai lão nhân kích động chúng thần cùng hắn đối nghịch, mà là Thuần Vu Gia khuyên hắn khuyên đến thật sự đúng chỗ. Vạn nhất đêm động phòng hoa chúc, hắn lại phát bệnh, cho dù A Nhân không hiểu, không hỏi hắn nguyên nhân tại sao không phóng tiết được, nhưng nỗi khổ nơi hậu đình của hắn lại phải giải quyết thế nào?
Chẳng lẽ đem Thuần Vu Gia tiến vào, nửa đêm trước vợ chồng ân ái, nửa đêm sau lại kêu Thuần Vu Gia giúp hắn giải nguy?
Vẫn là trước tiên nên trị hết bệnh.
Tuyên đế liền triệu Thuần Vu Gia vào cung, lạnh mặt nhắc nhở y một hồi: "Đây đã là lần thứ hai, nếu ba lần còn không tốt, trẫm liền thu lại thụy hào của ngươi."
Thuần Vu Gia liên tục tạ tội, trong đầu chỉ nghĩ đến việc thoa thuốc, nào còn quan tâm gì một cái thụy hào. Tuyên đế tự cởi quần áo, lại không trực tiếp kêu y trị liệu, mà là muốn y chờ ở bên ngoài bình phong, bản thân cầm một quyển xuân cung đồ không biết từ nơi nào xuất hiện, vừa xem vừa kiểm tra kết quả trị liệu lần trước.
Chưa nói kết quả kiểm tra như thế nào, chỉ biết vừa xem cái xuân cung đồ kia thôi đã khiến hắn huyết mạch sôi trào, nửa người dưới không bao lâu liền đứng thẳng lên, ngay cả nhũ hoa cũng đều trướng đau khó chịu, khát khao được người vuốt ve. Hai tay hắn đều bận rộn không rảnh cầm lấy sách, nửa dựa trên gối nhắm lại hai mắt, tự âu yếm lấy những chỗ bị thiêu đốt trên cơ thể mình.
Hình vẽ trên sách kia thế nào hắn cũng không nhớ rõ, chỉ theo ký ức trên thân thể mà tự sờ soạng, sau lại có loại cảm giác không thỏa mãn, tay mình vuốt ve trên cơ thể không mang lại cảm giác tiêu hồn thực cốt bằng tay người khác. Tay lại cũng không đủ dài, có rất nhiều chỗ muốn chạm lại chạm không tới.
Tuyên đế cắn chặt môi, sợ mở miệng liền kêu Thuần Vu Gia tiến vào. Hiệu quả của thuốc còn chưa kiểm tra xong, nếu lại bảo y chạm vào hắn, dù cho sau này có hết bệnh rồi, vẫn là bị y......
Khoan đã! Tuyên đế trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm, rốt cuộc đem bản thân còn đang chìm đắm trong nhiệt hỏa bừng tỉnh trở lại. Hắn vừa rồi rõ ràng xem chính là hình vẽ nam nữ, thế nào trong đầu đều là cảm giác bị người khác vỗ về? Hắn lúc trước ôm qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, lúc này nghĩ đến sao lại không ngóc dậy nổi?
Hắn nỗ lực tưởng tượng bộ dáng của các mỹ nhân trong hậu cung trước kia của mình, vô luận là kiều diễm như Thanh Mị, nhiệt tình như Lục Kiều, tư vị dường như đều mơ hồ không còn rõ ràng. Chỉ biết cảm giác hư nhuyễn khó nhịn càng ngày càng gấp gáp, chiếm cứ hết thảy tâm tư của hắn, cuối cùng bức hắn phải kêu Thuần Vu Gia tới.
Thuần Vu Gia sớm đã chuẩn bị thuốc mỡ, một mặt thay hắn thoa thuốc, một mặt nhẹ giọng oán giận nói: "Bệ hạ hiện tại mới kêu thần vào, nơi này đều đã đầm đìa mật dịch, thuốc mỡ cũng không thể thoa lên. Lần tới nếu lại như thế, dược lực không đủ, sẽ không phải là sai lầm của thần."
Y tuy bình đạm mà nói, nhưng trên người sớm đã kích động đến run nhè nhẹ, bôi qua vài lần thuốc liền đem Tuyên đế ôm gắt gao, dựa vào tư thế trên xuân cung đồ còn đang mở ra kia, đem chân hắn nâng lên, hung hăng vùi vào trong thân thể hắn. Tuyên đế cắn một ngụm trên vai Thuần Vu Gia, lôi kéo tay y sờ tới những chỗ bị thiêu đốt trên cơ thể, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ lo giải cơn khát cầu.
Thuần Vu Gia được một tấc lại muốn tiến một thước, mượn cơ hội này hung hăng xoa bóp hắn, báo thù việc bản thân bị kích thích từ chuyện lập hậu. Sau khi phóng thích trong cơ thể Tuyên đế cũng không chịu lui ra, ngược lại giả bộ căm phẫn mà giáo huấn: "Thuốc trong cơ thể bệ hạ không dễ gì mới thoa được, thần muốn dùng cách này để giữ cho thuốc ở nơi đó không chảy ra ngoài."
Bị Thuần Vu Gia nhào nặn một trận từ trong ra ngoài, Tuyên đế không thể không thừa nhận, cơ thể này của hắn tạm thời đành phải như vậy.
Tuyên đế trong lòng tuy hạ quyết tâm lui một bước, ngoài mặt lại vẫn muốn giáo huấn hai cái lão thần xương cứng kia, mặc cho bọn họ mang theo thái học sinh quỳ ở cửa cung. Hắn triệu người của Khâm Thiên giám vào cung, sử dụng ân uy buộc Khâm Thiên giám thượng tấu, tạo thanh thế "Tạ Nhân vào cung, thiên hạ đại định". Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn mới thượng triều cùng chúng thần đàm phán.
"Tạ Nhân vào cung, vốn là thiên ý. Nhưng trẫm thông cảm cho tấm lòng cố chấp của các vị, không cần lập tức đem nàng lập làm hoàng hậu, nhưng ít ra cũng muốn đón người vào cung, để thái phi giáo dưỡng."
Tạ Vân lúc này đã trở về trong quân, Hà Thừa tướng đành phải tự mình cứng rắn cùng Tuyên đế tranh chấp: "Tạ Nhân là nam tử, há có thể cùng thái phi ở chung một chỗ? Nữ tử trong cung đều thuộc về bệ hạ, nếu để cho ngoại thần ở tại hậu cung, thần e rằng đối với danh dự hậu cung sẽ bất lợi......"
Quân thần đôi co tranh cãi một hồi, cuối cùng miễn cưỡng đạt thành nhất trí, đem Tạ Nhân nhập kinh, tạm an bài tại Lâm Xuyên vương phủ trước kia. Về phần tại sao không cho vào cung, chỉ vì muốn để hắn tự nhìn xem rốt cuộc y là nam hay nữ, ngay cả đức hạnh dung mạo cử chỉ của y ra sao, chúng thần cũng không dám yêu cầu thêm nữa.
Đương nhiên, A Nhân của hắn thông tuệ mỹ mạo, ôn nhu hiểu lòng người, trong lòng Tuyên đế như đã nắm chắc, bằng không cũng không đến mức nhớ mãi không quên nửa đời người.
Sau khi việc vào cung của Tạ Nhân được định, Tuyên đế liền nghĩ tới Phượng Huyền. Phượng gia ở tại Khúc Phụ không xa như Tạ gia, nếu tin truyền đến nhanh, qua mấy ngày hẳn là có thể nhập kinh. Hắn thay đổi thần sắc, ôn hòa hỏi Phượng Cảnh: "Phượng Ngự sử đã viết thư truyền về cho lệnh đệ hay chưa? Kêu hắn vào kinh để trẫm nhìn xem, trẫm sẽ an bài hắn đi đọc sách hoặc làm chút việc này nọ."
Phượng Cảnh thiếu chút nữa lại phun máu, run rẩy đáp: "Thần đã viết thư về nhà kêu Phượng Huyền nhập kinh...... bệ hạ, xá đệ ngu dốt, không thể phụng dưỡng thánh thượng......"
Tuyên đế yêu ai yêu cả đường đi, phá lệ trưng ra vẻ mặt ôn hoà mà an ủi: "Trẫm gặp Bá Di liền hiểu Thúc Tề*, có huynh trưởng như ngươi, Phượng Huyền sao có thể kém, cớ gì không thể vào triều? Ngự sử cũng quá cẩn thận rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!