Nhiễm Diên gần như bị Quý Thịnh lôi về Trường Hoa điện, trông hắn rất u ám, vẻ nghiêm túc uy nghi khiến nàng phát sợ, kéo làn váy dài bị cuốn chặt định giải thích. Hắn căn bản không cho nàng cơ hội, đặt người mềm mại lảo đảo của nàng lên giường nhỏ, xoay người mở ra hộp gấm ở bàn trang điểm của nàng.
Nếu không nhớ nhầm, trong đó có rất nhiều thứ khiến người ta xấu hổ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A Diên, nàng khiến bản vương rất tức giận."
Lúc hắn quay lại, con mắt thâm sâu như loài chim ưng nhắm thẳng sự xinh đẹp của nàng. Bây giờ không còn người ngoài, hắn cũng không che giấu sự ghen tuông của mình, đè lên Nhiễm Diên đang hoảng sợ, mạnh mẽ dùng đôi môi mỏng tách ra cái miệng đỏ hồng khép chặt, hôn bá đạo cướp đoạt hết thảy, không cho phép bất kì sự chống cự nào, trong sự giãy giụa run rẩy của nàng, hắn thô bạo hôn sâu.
"Vệ Hằng đẹp như vậy, A Diên thích hắn không?"
Hắn cúi bên người nàng, dùng thân thể to lớn áp chế sự vùng vẫy vì chột dạ của nàng, một tay nâng lên gương mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn đôi môi đỏ diễm lệ đang ướt bóng, một luồng kích động chạy lên, cơ thể dần dần thức tỉnh.
Nhiễm Diên dường như xuội lơ dưới thân hắn, thở yếu ớt run rẩy dùng hai tay chắn trước ngực chặn Quý Thịnh lại, dưới vạt áo mỏng manh, cặp thịt tròn đang bị hắn dùng tư thế dâm tà chà xát phát ngứa.
"Không, không thích, ta chỉ nói chuyện với hắn thôi mà."
Tóc rối bị thấm ướt mồ hôi trên cái trán trắng trẻo, đôi mắt đẹp mê ly mang theo vẻ sợ hãi, tạo nên sự yếu đuối và trong trẻo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Suỵt ~" Quý Thịnh cười lạnh dùng ngón tay thon dài áp lên môi nàng, nhẹ nhàng khiêu khích viền bên cánh môi hình cung đẹp đẽ, khiến con mắt hơi nheo lại làm người ta phát sợ, chỉ nghe hắn nói khẽ: "Làm sao đây? Bản vương không thích A Diên của ta nói chuyện với nam nhân khác."
Nhiễm Diên bị sự thâm độc chợt hiện trong mắt hắn làm run lên bần bật, hơi kinh sợ muốn vùng khỏi hắn, Quý Thịnh có dáng vẻ như bây giờ hiển nhiên mất đi lý trí rồi.
Nắm chặt cái cằm mềm mại nhẵn nhụi của nàng, không để nàng né tránh, hai đầu mày tuấn dật của Quý Thịnh lạnh lẽo như mưa gió kéo tới, ánh mắt chăm chú chỉ nhìn chăm chăm nàng không quan tâm gì khác. Ánh mắt khủng bố như vậy như ngọn lửa mạnh mẽ, bao vây nàng không thể trốn được, chỉ có thể bị đốt cháy bởi cái nhìn của hắn.
"Đại, đại vương..."
Áo lụa đỏ, tóc đen nhánh, lúm đồng tiền trắng trẻo đẹp đẽ cùng đôi mắt đào hoa sáng rực, nàng luôn như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối, đẹp tới kinh tâm động phách.
"Nàng là của ta... A Diên, nàng chỉ có thể là của ta... Của ta."
Quần sam hoa lệ lại bị hắn thô bạo kéo xuống, tiếng vải vóc bị xé tan cùng mùi long tiên hương mê người trên người hắn, cùng với hơi thở ngập tràn bên tai nàng, trong lúc giao hợp thân mật nhất, cũng không giấu được vẻ "gần mặt xa lòng" của họ.
"Ngươi, ngươi đừng như vậy ~ Á ~"
Vẻ hơi chống cự của nàng lại kích thích hắn, sự thô bạo tăng lên, lột đi áo khoác để lộ bờ vai ngọc mượt mà kiều mị, hôn môi thật sâu, hắn bắt đầu dùng hàm răng lưu lại dấu ấn của mình.
Nhiễm Diên bị cắn đau đớn, không nhịn được dùng tay đánh lên lưng hắn. Lúc ngọc nhũ đẫy đà nằm vào lòng bàn tay hắn, lực xoa bóp quá mạnh khiến nàng khẽ kêu lên dâm mị, đầu vú mẫn cảm đang bị kẹp giữa ngón tay, rõ ràng là chà đạp thô bạo, nhưng nàng không chống nổi sự tê dại của khoái cảm.
"Thấy chưa, A Diên của ta vốn nên để bản vương đè lên làm tình, nàng cũng chỉ có thể để mình ta làm, có phải không?"
"Á ~"
Ánh mắt nham hiểm của Quý Thịnh mang vẻ cực đoan, khóe môi đẹp nhếch lên cười ngày càng dịu dàng hơn, hết sức tôn sùng hôn hít bộ ngực lớn đang phô ra, từng dấu vết hồng hồng, như muốn hắn biến thái chà đạp.
"Tại sao, tại sao lúc nào cũng thấy nàng muốn rời ta mà đi?"
Hắn khao khát nàng hai năm, mới có được nàng hai tháng, dù làm chuyện phu thê thân mật nhất với nàng, cũng chưa bao giờ thật sự an lòng, bởi vì trái tim của nàng không thuộc về hắn, nếu không giữ chặt nàng, có thể khắc sau hắn sẽ không thấy nàng nữa.
Nhiễm Diên khó chịu thở hổn hển, da thịt trắng như tuyết bị hắn vần vò đỏ ửng lên, không biết có phải vì ảo giác hay không, nàng bỗng thấy một tia yếu đuối trong ánh mắt nóng nảy của hắn.
"Ta..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!