Phía bên phải trường học có một cửa hàng bán hoa nhỏ tên là Thiên Nhiên. Ông chủ của cửa hàng bán hoa là một người nghiêm túc lạnh lùng. Còn anh chàng quản lý thì trông giống một vương tử vừa ưu nhã vừa quyến rũ.
"… sau đó anh ấy đã cứu tôi, còn mang tôi về nhà. Cho tôi làm công trong cửa hàng bán hoa này để báo đáp anh ấy." Vương tử quyến rũ dựa người bên cửa sổ cạnh giàn hoa, gương mặt xinh đẹp mang theo nhàn nhạt ưu thương. Hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài cửa sổ.
Đằng sau y là một vài cô bé lolita vây xung quanh, khuôn mặt cảm động hàm chứa nước mắt nhìn y. Trên gương mặt hồn nhiên đều là thương cảm cùng xúc động.
Tịch Chiêu Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt quay đầu lại. Y thuận tay rút một bó hoa tươi để trước mặt một cô bé đang vô cùng xúc động rơi lệ, mỉm cười nói,:Cho nên.. cô bé ah, em mua một bó hoa đi.
"Cô bé nước mắt đầy mặt vừa kéo ví tiền vừa tiếp nhận bó hoa. Nhìn cũng không nhìn đã rút tiền từ trong chiếc ví dễ thương ra thanh toán. Vài cô bé khác cũng không chịu thua kém, nhao nhao chọn một bó hoa tươi được gói đẹp nhất. Sau đó tranh giành nhau đưa tiền cho"vương tử gặp nạn
"như hoa như ngọc trước mặt."Được được, xin qua bên này tính tiền." Tịch Chiêu Nhiên nhìn tiền giấy màu sắc rực rỡ đưa ở trước mặt, cười đến híp mắt. Xoay người đưa nhóm nữ sinh đến chỗ quầy hàng, để cho cậu học sinh vừa làm vừa học giúp các cô bé thối tiền.
Các cô bé lolita thấy mình không thể tự tay giao tiền cho vương tử. Mà số tiền đó lại rơi vào tay người giúp việc của y, liền cảm thấy rất mất mát. Bất quá vương tử đồng ý mỗi ngày tới đây kể chuyện cho các cô nghe. Cho nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu không ít.
Cậu học sinh vừa làm vừa học tiểu Từ nhìn quản lý của mình cười tủm tỉm tiễn chân nhóm nữ sinh. Sau đó ưu nhã xoay người, ngồi vào chỗ của mình híp mắt cười như hồ ly. Không một chút xấu hổ khi vừa lừa gạt tiền của nhóm nữ sinh. Khoé miệng của cậu không nhịn được liền co rút.
Quả nhiên cho dù là ở đâu, có một gương mặt hoà nhã tươi cười liền có khả năng gạt người.
"Tiểu Từ, ngày hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền ah"?
"Tịch Chiêu Nhiên tao nhã ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, đột nhiên quay đầu hỏi tiểu Từ."Hơn một ngàn đồng, Tịch ca cần dùng sao?
"Tiểu Từ vừa nhớ kỹ sổ sách vừa hiếu kỳ hỏi."Không." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm lắc đầu. Trong lòng dự tính kế hoạch, một lát nữa phải làm sao để kể công với Thiên Dương.
Tiểu Từ nhìn y rồi nhún vai, xoay người sắp xếp lại giàn hoa đã vơi bớt không ít. Ông chủ đã từng nói qua với cậu, nếu như quản lý cần dùng tiền thì phải đưa cho y. Cậu khi đó nhìn dáng vẻ tao nhã quý công tử của quản lý.
Còn nghĩ y xài tiền rất phung phí.
Nhưng từ khi quản lý đến làm việc trong cửa hàng. Y thường xuyên hỏi cậu buôn bán lời bao nhiêu. Nhưng chưa bảo giờ bảo cậu đưa tiền cho y.
Có lẽ bởi vì nơi này gần với vùng nông thôn miền núi. Nên không khí của thành phố Y trong lành hơn so với thành phố A một chút. Là một thành phố bình yên cùng tĩnh lặng, nên ở nơi này thời gian dường như trôi qua chậm hơn, phù hợp với nhịp bước thong thả của mọi người.
Tịch Chiêu Nhiên dựa người bên cửa sổ. Y hưởng thụ làn gió mát nhẹ nhàng thổi, híp mắt lắng nghe tiếng ve kêu trên những phiến lá. Một hồi lâu y liền mở mắt, nhìn ngắm vần thái dương đang dần chuyển.
Đôi mắt hoa đào của y nhìn về hướng cửa, trong lòng thầm hỏi tại sao Thiên Dương vẫn còn chưa đến.
Đing đong. Chuông cửa phát ra một chuỗi thanh âm thanh thuý. Đàm Thiên
Dương đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo hai hộp cơm lớn.
Thiên Dương. Tịch Chiêu Nhiên đầu tiên nở một nụ cười thật tươi, sau đó đứng lên đi đến gần nghênh đón Đàm Thiên Dương.
Đói bụng chưa?
Đàm Thiên Dương mỉm cười vuốt tóc Tịch Chiêu Nhiên.
Có lẽ bởi vì cùng người này trải qua cuộc sống từ nhỏ đến khi thành niên một lần nữa. Nên tình cảm của hai người hiện giờ càng trở nên vô cùng sâu đậm nồng nàn.
Cái cảm giác khi sinh mệnh cùng nhau giao hoà, mỗi khi nhớ đến đều khiến cho trong lòng hai người cảm thấy thật ấm áp cùng thoải mái.
Em chưa đói.
Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc như ngày trước.
Đàm Thiên Dương cầm hộp cơm trên tay để lên bàn, sau đó nói tiểu Từ ăn nhiều một chút.
Tịch Chiêu Nhiên cũng nhân cơ hội nói với tiểu Từ.:
"Em ở đây trông cửa hàng một lát, buổi chiều chúng tôi sẽ trở lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!