Bầu không khí trong phòng khách không bởi vì đám người A Hải rời đi mà buông lỏng xuống. Ngược lại càng trở nên cứng ngắc áp bách hơn.
Hạ Kiến Hào hai mắt đỏ bừng quan sát Phó Vân Thiên. Cực độ phẫn nộ cùng không cam lòng khiến cho ngực ông kịch liệt phập phồng. Ánh mắt chất vấn giống như mũi nhọn nhìn thẳng về phía hắn. Phó Vân Thiên dời tầm mắt, đang tự hỏi mình kế tiếp nên làm gì, thì Hạ Kiến Hào đột nhiên đưa tay, hung hăng tát lên mặt hắn một cái. Ông phẫn nộ nhìn Phó Vân Thiên, xuất lực không chút do dự, dường như dùng hết toàn bộ khí lực trên người mình.
Quanh quẩn trong căn phòng vang lên một tiếng "chát" thanh thuý. Phó Vân Thiên nghiêng đầu, bên mặt bị Hạ Kiến Hào đánh rất nhanh hiện lên năm dấu ngón tay đỏ bừng, ngay cả khoé miệng của hắn cũng rĩ máu.
"Ngươi làm cho ta quá thất vọng!!" Hạ Kiến Hào tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Phó Vân Thiên. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, căn bản hoàn toàn không còn để ý đến khẩu súng đang để trên lưng mình.
Trong lòng Phó Vân Thiên nguyên bản đã áy náy với Hạ Kiến Hào. Cho nên đối với lời mắng chữi cùng cái tát này của ông, hắn không tránh cũng không trốn.
"Lấy súng nhắm thẳng vào người cha nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, ngươi đúng là có gan mà!" Hạ Kiến Hào dường như vì tức giận tới cực điểm. Ông trái lại càng cười to, khẩu khí trong lời nói cũng càng nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi có gan thì làm đi! Nổ súng bắn ta đi! Ngươi nổ súng đi!"
Phó Vân Thiên nhắm mắt, giống như đã hạ quyết tâm điều gì đó. Hắn mở mắt ra nhìn Hạ Kiến Hào đang không ngừng cười lạnh, trầm giọng nói:"Cha nuôi, người giết chết cha con là Tịch Kính Thời. Tiểu Nhiên không có liên quan gì cả, em ấy đã đủ thảm rồi. Xin cha đừng tiếp tục kéo em ấy vào chuyện này nữa."
"Ha ha…" Hạ Kiến Hào cười đến mĩa mai, "Chuyện năm đó đúng là do Tịch Kính Thời cùng cha của hắn làm. Con của hắn lúc đó còn chưa sinh ra, làm sao có thể liên quan đến nó chứ? Nhưng còn chúng ta thì sao? Chúng ta mất đi người thân duy nhất của mình?!" Phó Quan Trạch là người ông cố chấp cả đời này. Ông chưa bao giờ có thể bỏ được một đầu ngón tay của hắn. Mà ngay cả chuyện hắn cố ý kết hôn sinh con. Ông cũng cố gắng nén đau khổ cùng mất mát xuống tận đáy lòng.
Chỉ vì không muốn nhìn thấy hắn khổ sở nên đành nhượng bộ. Ông nghĩ, chờ sau khi Phó Quan Trạch có con, thì hắn có thể trở về bên cạnh ông một lần nữa. Nhưng cũng chính cái ngày ông nghĩ mình rốt cuộc đã có thể có được hắn… Thì lại tận mắt chứng kiến hắn bị người ta giết chết trước mặt mình. Cái cảm giác đau đớn, thống khổ, tê tâm liệt phế giống như trời đất sụp đổ đó.. có ai đã thay ông cảm nhận được? Có ai tới thương cảm cho ông hay không?!
Hơn hai mươi năm ở chung, Phó Vân Thiên cũng đã đoán ra được một chút. Cha nuôi đối với cha hắn rất nặng tình. Đoạn thời gian gần đây, nhìn cha nuôi bởi vì người cha đã chết này của hắn mà làm ra những chuyện điên cuồng. Lại càng khiến cho hắn xác nhận sự suy đoán này. Hiện giờ, nhìn ông tràn ngập hận thù thống khổ, cùng ánh mắt đầy hối hận. Trong lòng hắn truyền đến từng cơn đau nặng nề. Chống đối cha nuôi, thậm chí dùng súng nhắm thẳng vào ông. Hắn cảm thấy mình rất bất hiếu.
Nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn Tịch Chiêu Nhiên bị cha nuôi hắn kéo vào vòng nước xoáy của sự báo thù này nữa. Hai sự mâu thuẫn đầy đau khổ này đọng lại trong lòng hắn. Nặng nề như núi thái sơn, làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng đến hít thở không thông.
Trong khi hai người đang giằng co, A Hải vội vàng từ bên ngoài cửa chạy vào, đi đến bên cạnh Phó Vân Thiên nói khẽ với hắn.
"Cái gì?" Phó Vân Thiên nhíu mày nhìn về phía hắn, "Đến đây bao nhiêu người? Là ai mang đến?"
"Dường như là toàn bộ người của cục cảnh sát phía tây. Đổng Nguyên Khánh tự mình mang người đến đây, còn có cả Tịch Kính Thời." A Hải hồi đáp.
Phó Vân Thiên sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Đông Dương. Nhưng chỉ thấy đối phương cũng đang nhìn về phía hắn. Hắn rất nhanh liền thu hồi tầm mắt lại hỏi A Hải:"Bọn họ có nói cái gì không?"
"Họ nói Tịch thiếu gia bị ngài mang đi, muốn chúng ta mang cậu ấy trả lại." A Hải nói.
Phó Vân Thiên nhíu mày, hắn còn chưa kịp nói gì. Hạ Kiến Hào liền thừa dịp hắn ngây người, đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn xông ra ngoài.
"Cha nuôi!" Phó Vân Thiên lập tức hoảng sợ chạy theo ông. Hạ Kiến Hào đã bị hắn chọc giận đến mất hết lý trí. Lúc này còn nghe thấy Tịch Kính Thời đến đây, làm sao còn có thể nhẫn nhịn được?
Hơn hết, quan trọng nhất là cây súng trong tay cha nuôi hắn căn bản không có đạn!
A Hải cũng lập tức đi theo sau, Thiệu Đông Dương thấy thế liền muốn chạy theo. Nhưng hắn lại bị Hoắc Húc kéo lại.
"Anh làm gì?!" Thiệu Đông Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, đem tay hắn bỏ ra.
"Cậu đã không còn nợ bọn họ nữa, đừng tiếp tục cuốn vào chuyện này." Hoắc Húc cố chấp chắn ở trước mặt hắn, lặng lặng thu hồi tay mình, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương sửng sốt, trong nháy mắt như hiểu được tất cả mọi chuyện. Người này.. người này…
"Anh.. TMD, ai TMD muốn anh xen vào chuyện của người khác chứ!" Thiệu Đông Dương tức giận xông đến đánh một quyền lên mặt hắn.
Hoắc Húc trầm mặc nhận lấy một quyền của Thiệu Đông Dương. Hắn không phản kháng không tránh né, cũng không cãi lại. Chỉ cố chấp chắn đi đường nhìn của Thiệu Đông Dương.
Thiệu Đông Dương nhìn bộ dạng của Hoắc Húc. Một bụng nghẹn khí không thể trút giận, hắn nhịn không được liền hung hăng đạp Hoắc Húc một cái.
Đàm Thiên Dương mang theo Tịch Chiêu Nhiên, vốn muốn tìm đường ra ngoài. Nhưng hắn vừa rồi từ cánh cửa sổ trên lầu nhìn thấy xe cảnh sát đang chạy tới gần. Tiếp đó Hạ Kiến Hào cùng Phó Vân Thiên cũng xông ra ngoài. Hắn đoán đã có chuyện xảy ra, nghĩ trở lại phòng khách xem xét tình hình một chút.
Thiệu Đông Dương bị Hoắc Húc chặn đường, đang nghĩ nên đánh cái tên đầu gỗ này ra sao để trút giận. Khoé mắt lại nhìn thấy hai người Đàm Thiên Dương đi xuống lầu. Hắn lúc này rốt cuộc mới nhớ đến cả hai vẫn còn ở trong này chưa rời đi.
Thiệu Đông Dương liền mặc kệ Hoắc Húc, đi đến trước mặt hai người nói:"Chúng ta rời nơi này đi?!" Mặc dù trong mắt hắn, Hoắc Húc làm ra chuyện phản bội này cũng đủ để hắn giết Hoắc Húc một trăm lần. Nhưng câu nói kia của hắn rất đúng —— Không nên tiếp tục cuốn vào chuyện này nữa. Hắn cũng không muốn mình rơi vào vũng lầy này thêm.
Đàm Thiên Dương gật đầu, Tịch Chiêu Nhiên dán sát người hắn. Từ bờ vai của Đàm Thiên Dương, y thò đầu ra tò mò nhìn Thiệu Đông Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!