Chương 50: Đây là một lần cuối cùng

Bao ngày xa cách không được nhìn thấy người mình yêu, cả hai gắt gao ôm chặt lấy nhau đứng trước cửa sổ. Đàm Thiên Dương ôm người nọ, hôn nhẹ lên cái trán *** tế của y. Vài ngày không gặp nhau, lại đem người ôm chặt vào trong ngực.

Sự nhớ nhung trong lòng Đàm Thiên Dương cơ hồ bao phủ lấy cả người hắn. Chỉ có cái ôm chặt chẽ này mới có thể tạm thời làm giảm bớt khát vọng của hắn dành cho đối phương.

Đàm Thiên Dương ôm hôn người kia một hồi lâu.

Mới phát hiện người trong ngực mình không giống với trước kia. —— Tịch Chiêu Nhiên lúc này đã hoàn toàn hoán thân thành chú mèo nhỏ. Không ngừng làm nũng, cọ cọ lên bờ vai của hắn, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.

Nhiên Nhiên?

Đàm Thiên Dương cảm thấy y có điểm là lạ. Hắn thoáng cúi đầu nhìn người đang gần gũi trong ngực mình. Trong nháy mắt, vòng vải lụa màu trắng được quấn trên đầu Tịch Chiêu Nhiên lập tức đập vào mắt hắn, tấm vải trắng đến chói mắt.

Không.. Không.. Tịch Chiêu Nhiên cọ cọ vai Đàm Thiên Dương một hồi lâu mới có chút không tình nguyện mở mắt ra. Y dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.

Đàm Thiên Dương nhìn tính tình trẻ con, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt xinh đẹp luôn lộ ra nét cười nhàn nhạt tao nhã lúc trước. Có chút không thể tin hỏi:

"Nhiên Nhiên, em.. em làm sao vậy?"

Dĩ nhiên trong giờ khắc này, Nhiên Nhiên không thể nào trả lời vấn đề của hắn. Nghi hoặc trong lòng Đàm Thiên Dương cũng càng ngày càng sâu, cũng càng thêm lo lắng. Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái.

Liền đưa tay chọc chọc lên mặt hắn, căn bản không hiểu được câu hỏi của hắn.

Đàm Thiên Dương nhìn động tác cùng biểu tình giống như một đứa trẻ của y, trong đầu vang lên một tiếng ầm ầm.

Nhiên Nhiên làm sao có thể làm ra vẻ mặt này?

Trí lực của y.. bị suy giảm? Tại sao lại như vậy?

Một ý nghĩ bỗng xẹt ngang qua đầu hắn. Sự trống trãi cũng ngay lập tức theo đó bao trùm lấy những hình ảnh trước mặt. Trong nháy mắt, Đàm Thiên Dương cảm thấy đầu mình choáng váng.

Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc xanh xao. Khuôn mặt nghiêm túc đến doạ người, ánh mắt cũng đỏ lên, y có chút sợ hãi thu hồi ngón tay mình. Thân thể dán trên người Đàm Thiên Dương lúc nãy cũng khẽ run rẫy.

Hai cánh môi của y mếu lại, giống như giây tiếp theo có thể oà oà khóc lớn.

Đàm Thiên Dương cũng rất nhanh cảm thấy sự khác thường của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cưỡng chế sự khó tin trong lòng mình. Cũng cố đè nén sự tức giận cùng khiếp sợ hiện giờ. Hắn không dám tiếp tục tự hỏi vấn đề này thêm. Chỉ có thể đem người kia ôm chặt vào trong lòng một lần nữa.

Quyết nhẫn nhịn sự khó chịu, Đàm Thiên Dương thấp giọng an ủi y:

"Nhiên Nhiên đừng sợ, anh mang em về nhà."

Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm của hắn.

Trên mặt mang theo chút bất an, y tủi thân nhìn hắn một hồi lâu. Giống như đang nghiên cứu hắn có phải đang tức giận hay không, vẫn không dám tuỳ tiện tiếp cận hắn.

Đàm Thiên Dương ban đầu căn bản không thể tiếp thu hành vi cùng trí lực của người yêu mình đột nhiên xảy ra chuyển biến lớn như vậy. Nhưng biểu tình bất an cùng uỷ khuất của y làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng. Theo bản năng nghĩ muốn xoa dịu y. Đàm Thiên Dương đem người nọ ôm sát một chút.

Vừa nhẹ nhàng vỗ lưng y, vừa hôn trán cố trấn an y.

Tịch Chiêu Nhiên đem đầu mình dựa lên vai Đàm Thiên Dương. Một bên cảm thấy được hắn an ủi thật dễ chịu. Một bên dẫu môi tiếp tục làm nũng. Sự bất an trong lòng y cũng theo đó hoàn toàn biến mất.

Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng cũng nhẹ thở ra, hắn đúng là chưa từng chăm sóc cho trẻ con. Nhưng động tác cùng biểu tình của Nhiên Nhiên hiện tại nói cho hắn biết. Y đang làm nũng, giống như một đứa trẻ năm tuổi.

Tịch Chiêu Nhiên như vậy làm cho Đàm Thiên Dương cảm thấy vừa chua xót vừa đau lòng. Hắn nhịn không được thở dài trong lòng. Hắn mới rời đi có vài ngày thôi, Nhiên Nhiên tại sao lại biến thành như vậy? Là bởi vì vết thương kia sao? Hắn đưa tay sờ lên tấm vải lụa màu trắng quấn trên đầu Tịch Chiêu Nhiên.

Lại nghĩ đến lời chú Tần nói với hắn, Nhiên Nhiên chính mắt nhìn thấy cổ thi thể kia của hắn. Khi đó.. y nhất định rất tuyệt vọng đi? Nghe nói còn một lòng muốn chết.

Đàm Thiên Dương chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng của Tịch Chiêu Nhiên, cùng cảnh tượng muốn cùng chết với hắn. Liền cảm thấy ngực mình đau đớn vạn phần. Có phải là vì cái chết của hắn đã đả kích quá lớn đến Nhiên Nhiên, nên trí lực của y mới bị suy giảm hay không?

Nghĩ đến nguyên nhân này đã đả kích Nhiên Nhiên. Hắn nhịn không được dùng cánh tay ôm chặt lấy người nọ. Ở trong lòng âm thầm thề, về sau hắn đi đâu đều nhất định phải mang y theo. Không bao giờ.. không bao giờ để y rời khỏi hắn nửa bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!