Khi Đàm Thiên Dương trở về thành phố A cũng đã là đêm khuya của hai ngày sau. Mấy ngày qua, hắn vì cứu tiểu Tống Hàng mà vẫn luôn theo dõi bọn buôn người. Thẳng cho tới khi hắn đến xào huyệt của bọn chúng, mới tìm được cơ hội cứu tiểu Tống Hàng ra ngoài.
Bởi vì sợ mất dấu bọn buôn người, hắn ngay cả chợp mắt cũng không dám.
La Uyển Y bởi vì đồng dạng lo lắng cho tiểu Tống Hàng, cô vẫn luôn ở bên cạnh Đàm Thiên Dương. Cùng hắn đuổi theo bọn buôn người kia. Trong lòng không ngừng lo lắng cho tiểu Tống Hàng, hơn nữa La Uyển Y còn liên tiếp bôn ba mấy ngày đường.
Làm cho cả người cô thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
"Hai mẹ con nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai tôi sẽ đến." Đàm Thiên Dương đưa hai người về nhà, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.
"Cậu cũng mau trở về nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày qua cậu đều không có chợp mắt." La Uyển Y gắt gao ôm tiểu Tống Hàng đang ghé vào ***g ngực cô ngủ say, đứng ở trước cửa dặn dò.
Ừ. Đàm Thiên Dương gật đầu, sau khi đợi cô đóng cửa lại. Hắn mới xoay người đi xuống lầu.
Tâm tình trầm tĩnh lại, Đàm Thiên Dương có một loại xúc động muốn nhanh chóng quay về nhà. Vì thế cước bộ đi trở về của hắn dần nhanh hơn.
Đàm Thiên Dương rời đi thành phố A vài ngày.
Ban đầu hắn có mang theo điện thoại di động. Nhưng trong một lần truy đuổi bọn buôn người hắn đã làm rớt mất. Đàm Thiên Dương chỉ đành dùng điện thoại công cộng gọi cho Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng vài lần gọi đi, di động của y vẫn ở chế độ tắt máy.
Trong lòng hắn lo lắng, nhưng Tống Hàng vẫn còn trong tay bọn buôn người. Cho nên hắn chỉ đành đè nén sự lo lắng trong lòng. Tận lực mau chóng đem người cứu ra, sau đó sẽ cấp tốc trở về tìm Tịch Chiêu Nhiên.
Hắn ở ven đường bắt một chiếc xe taxi trở về.
Nhưng càng đến gần ngôi nhà của hai người. Trong lòng hắn càng thêm kích động, nghĩ muốn nhanh lên một chút, mau chóng trở về bên cạnh y.
Tịch Chiêu Nhiên là một người đối với thế giới này không có cảm giác an toàn. Điểm này ngay từ khi bọn họ quen biết hắn liền nhận ra. Cho nên khi hai người ở cùng nhau, hắn luôn tận lực cho y cảm giác an toàn nhất. Nhưng lúc này hắn lại rời đi lâu như vậy.
Hai người cũng không có liên lạc với nhau, không biết y sẽ lo lắng thành bộ dạng gì.
Về đến nhà, mở ra cánh cửa sắt rỉ sét. Đàm Thiên Dương không bật đèn mà bước nhẹ vào phòng ngủ…
Đàm Thiên Dương vốn nghĩ muốn cho người nằm trên giường một cái ôm ấm áp cùng an tâm. Nhưng sau khi hắn vừa tiến vào phòng ngủ. Dựa vào đôi mắt *** tường có thể nhìn rõ trong bóng tối, hắn liền phát hiện trên giường không có người, chăn được xếp gọn gàng chỉnh tề.
Chuyện gì xảy ra? Nhiên Nhiên của hắn ở đâu?
Đàm Thiên Dương mở đèn phát ra một tiếng tạch. Căn phòng trống rỗng trong nháy mắt sáng ngời lên. Hai chiếc gối màu đen để trên giường vẫn chỉnh tề như trước. Ngay cả ga giường cũng phẳng phiu. Giống như trong khoảng thời gian hắn rời đi, không có bất kỳ ai từng nằm ở đây.
Hắn đứng trong phòng ngủ trong chốc lát, sau đó đi ra ngoài mở đèn. Phòng khách cũng đồng dạng giống như đúc khi hắn rời đi. Căn bản trong khoảng thời gian này không có người ở qua.
Đàm Thiên Dương nhìn mọi vật liền nhíu mày.
Hắn đứng tại chỗ tự hỏi một chút. Sau đó xoay người mở ra cánh cửa hắn vừa đóng lại, không quay đầu đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, hắn đứng bên cạnh đèn đường trong chốc lát. Tiếp đó liền bắt một chiếc xe taxi đến Tịch gia.
Lúc này Tịch gia đã loạn thành một đoàn, cả toà dinh thự mở đèn thâu đêm suốt sáng.
Đàm Thiên Dương nhìn cổng chính dày đặt cảnh vệ, liền đi một vòng bên ngoài Tịch gia. Hắn tìm được một vị trí che khuất liền trèo tường đi vào.
Đàm Thiên Dương ở Tịch gia dạo một vòng cũng không tìm được người hắn muốn tìm. Thậm chí hắn còn đi một chuyến đến phòng ngủ của Tịch Chiêu Nhiên ở Tịch gia. Nhưng bên trong căn phòng lại trống rỗng lạnh như băng. Giống như đã rất lâu không có ai ở qua.
Mày của Đàm Thiên Dương càng nhăn chặt hơn, trong lòng cũng càng ngày càng trầm.
Hắn nhìn đèn sáng ở đại sảnh Tịch gia, suy nghĩ một chút liền đi xuống phòng khách bên ngoài hoa viên. Nghĩ muốn ẩn vào đám người ở Tịch gia để biết nhà bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cùng với chuyện Nhiên Nhiên mất tích có liên quan hay không.
Phòng khách ở Tịch gia cũng đồng dạng có rất nhiều người. Tịch Kính Thời ngồi ở bên trong. Nhưng cả người ông đã không còn khí thế của một người lãnh đạo, cũng không giống người lạnh lùng yêu cầu hắn rời khỏi Tịch Chiêu Nhiên lúc trước. Nhìn ông hiện giờ tựa như già đi mười tuổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!