"Cậu chủ, đã lâu không gặp." Người kia cười vô cùng đẹp mắt. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.
"A Trung…" Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.
A Trung đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt hắn mang theo ý cười, ngũ quan khá anh tuấn. Gương mặt có năm phần giống với Tần Lương Hàn.
"Cậu chủ đang đau khổ vì Đàm Thiên Dương sao?" A Trung cười với y hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, khuôn mặt dần dần lạnh xuống. Y từ trên giường ngồi dậy, thanh âm lạnh như băng nói:"Là các người hại hắn!" Y nói một câu đầy khẳng định. Đôi mắt trống rỗng ban đầu dần dấy lên hận ý.
"Vì sao lại muốn hại hắn!" Tịch Chiêu Nhiên từ trên giường đứng lên, ánh mắt mang theo dày đặc căm hận, lăng lăng nhìn chằm chằm người trước mặt. Bình tĩnh nhưng lại khủng bố, làm người ta sởn tóc gáy. "Hắn chưa từng cản đường của các người, vì sao lại muốn hại hắn!"
"Cái này thì…" A Trung nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hận ý mà dần trở nên vặn vẹo. Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Một hồi lâu hắn mới cười vô hại nói với y:"Cậu chủ nên đi hỏi Tịch Kính Thời đi."
"Là ông ta sai ngươi đi làm?" Cho dù Tịch Chiêu Nhiên sớm đã nghĩ tới kết quả này. Nhưng khi chính tai nghe được, trái tim đã chết lặng của y một lần nữa không ngừng truyền đến những cơn đau dày vò.
Là ông ta hại Thiên Dương, quả nhiên người cuối cùng hại Thiên Dương là cha của y!
"Đúng vậy." A Trung cười gật đầu, hờ hợt trả lời. Thân thể của hắn nghiên về phía trước. Cố ý tiến đến gần khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Ở khoảng cách gần nhìn y, nhẹ giọng nói:"Có lẽ nên cho cậu chủ biết, vụ tai nạn giao thông lúc trước, chính là ông ta sai tôi cho người đi làm. Vụ tai nạn xe ở trạm xăng dầu ngày đó."
"Vì sao…" Tịch Chiêu Nhiên thì thào hỏi. Y vẫn không nghĩ thông, nếu Tịch Kính Thời thật không thừa nhận y là con trai của ông ta. Vì sao không dứt khoát đuổi y ra khỏi Tịch gia mà vẫn giữ y lại? Nhưng hoàn toàn không nhìn đến y? Là bởi vì danh dự của ông ta sao?
"Ha hả…" A Trung nghe được câu hỏi kia, giọng cười của hắn như mĩa mai châm chọc. Hắn cười đến hai vai đều run lên. A Trung nghiêng ngã lui thân thể về phía sau. Cười đến bả vai run rẫy một hồi lâu vẫn không trả lời y.
Tịch Chiêu Nhiên đồng dạng không thúc giục hắn. Y chỉ đứng đó lăng lăng nhìn hắn. Cho dù hai tay y hiện giờ đã nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
A Trung cười một hồi lâu, dường như cuối cùng đã cười đã ghiền. Hắn cố ý đưa tay lau khoé mắt vốn không hề tồn tại giọt nước mắt nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên nhếch môi nói:"Cậu chủ muốn biết vì sao ah"? Đương nhiên là bởi vì tôi là con trai ruột của cha tôi, còn cậu.. không phải là đứa con ruột của cha mình."
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ A Trung tiếp tục nói:"Cậu không hiếu kỳ sao? Vì sao bộ dạng các người rất giống nhau, nhưng ông ta lại chưa từng thừa nhận cậu là con của ông ấy? Đó là bởi vì.. mẹ của cậu, Tiêu Hàn Châu…" Hắn ghé sát bên tai y thấp giọng nhẹ nhàng nói, "Bà ta cũng họ Tịch."
Một hồi lâu Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy bên tai mình vang lên một trận ầm ầm. Tiếp đó, y cảm thấy toàn bộ thân thể mình gần như bắt đầu không thể khống chế được sự run rẩy. Ngay cả nắm tay đang siết chặt cũng vì trận run rẩy này mà buông lỏng.
A Trung nhìn bộ dạng của y, nụ cười trên mặt dần trở nên đắc ý. Hắn tiếp tục nói:"Cha của cậu năm đó bất quá chỉ là một tên côn đồ ăn chơi. Tiêu Hàn Châu là đứa con riêng của Tịch Thắng Hùng, bị mẹ của Tịch Kính Thời đuổi ra khỏi Tịch gia. Sau đó bởi vì cuộc sống khó khăn mà phải trở thành gái đứng đường dưới tay tên côn đồ kia. Mà người cha côn đồ của cậu lúc đó lại dính dáng không ít tới bang hội nổi danh ở thành phố A. Cho nên hắn trở thành một vật hy sinh của Tịch Kính thời.
Mà Tịch Kính Thời lúc đó chỉ là đứa con bình thường của một thương nhân. Nhưng nhờ bàn đạp lần đó, ông ta thuận bườm xuôi gió bước chân vào con đường chính phủ… Tịch Kính Thời là loại người gì chắc cậu cũng rõ ràng hơn tôi. Mẹ của cậu mang cậu về Tịch gia, chính là vì muốn cậu thay cha mình báo thù thôi."
Tịch Chiêu Nhiên nghe đến đó chậm rãi quay đầu nhìn hắn nói:"Vậy ngươi vì cái gì?" Vì cái gì lại cố ý đến đây nói cho ta biết những chuyện này?
"Tôi?" A Trung cười hỏi lại. "Bởi vì tôi hận Tịch gia các người. Từ khi được sinh ra, cha tôi đã đem tôi dâng hiến cho Tịch gia các người. Tôi thật không cam lòng, vì sao cậu là thiếu gia còn tôi chỉ có thể làm một chân chạy vặt? Vì sao cha cậu có thể ngồi ở địa vị cao cao tại thượng, mà cha tôi lại chỉ có thể cung kính đứng ở một bên nghe theo lời các người để làm việc? Tôi không muốn giống như ông ta làm một tôi tớ cho Tịch gia.
Tôi ước gì Tịch gia các người sớm chết hết đi!"
Hắn càng nói mặt càng thêm vặn vẹo. Tịch Chiêu Nhiên không nói lời nào chỉ nhìn hắn.
"Cậu nghĩ đúng đó, tôi chính là lợi dụng cậu để trả thù Tịch gia. Dĩ nhiên tôi làm như vậy không phải không có lý do. Cậu cũng biết, hiện giờ người chết là người mà cậu yêu thương nhất —— Đàm Thiên Dương. Chúng ta xem như ít nhiều đều có chung kẻ địch." Ý cười trên mặt A Trung càng thêm vặn vẹo. "Cậu có biết trước khi giết Đàm Thiên Dương. Tịch Kính Thời vì danh dự của mình đã từng bí mật gặp hắn hay không?"
Tịch Chiêu Nhiên thẳng thừng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp tục.
"Ông ta đem hình chụp cậu dàn xếp người gây ra vụ tai nạn, âm mưu giết hai mẹ con nhà họ Tống đưa cho Đàm Thiên Dương xem. Muốn cho Đàm Thiên Dương thấy rõ nhân phẩm của cậu để rời khỏi cậu. Chỉ tiếc Đàm Thiên Dương không vì ông ta làm vậy mà rời khỏi cậu, vẫn tiếp tục ở bên cậu. Ha ha.. điều này thật đúng đã cho tôi cơ hội… Biết vì sao Đàm Thiên Dương biến thành một cổ thi thể. Nhưng Tịch Kính Thời vẫn không buông tha cho hắn hay không? Ngay cả thi thể của hắn cũng muốn tiêu huỷ đi?"
A Trung cười đắt ý. Nhưng nụ cười của hắn lại làm cho khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, xấu xa không chịu được. Hắn lấy một món đồ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Hạ giọng thích thú nói:"Giống như vụ tai nạn giao thông lần trước vậy. Ông ta chỉ cần tuỳ tiện phân phó một câu, liền sẽ có người an bài một vụ tai nạn để cảnh cáo cậu nên an phận. Lần đầu là thi thể của tôi, lần thứ hai là của Đàm Thiên Dương. Cậu nên biết, người kế tiếp có thể là chính cậu…"
※
Thiệu Đông Dương xem xong tài tiệu Hoắc Húc đưa tới. Ban đầu hắn muốn sớm trở về ở cùng Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng thủ hạ của hắn lại đột nhiên gọi điện thoại tới. Hỏi một đống chuyện loạn thất bát tao kéo chân hắn lại. Hắn hiện giờ làm sao còn tâm tình đi quản những chuyện linh *** đó. Thiệu Đông Dương tức giận, hắn dùng khí lực lớn nhất đời này của mình, dứt khoát ném chiếc điện thoại xuống mặt đất. Pin cùng vỏ điện thoại văng ra ngoài, thế giới xung quanh hoàn toàn im lặng.
Hoắc Húc nhìn hắn, sắc mặt vẫn nề nếp như thường ngày bỗng trở nên có chút kỳ quái.
Thiệu Đông Dương cũng mặc kệ hắn, buồn bực bỏ lại một câu:"Đừng để cho bọn họ tới làm phiền tôi." Sau đó liền trực tiếp xoay người đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!