Đàm Thiên Dương sau khi tiễn hai mẹ con Tống Hàng lên xe taxi. Hắn trở về nhà dọn dẹp một chút, rồi lấy ra một cuốn sổ ghi chép. Bắt đầu tính toán gì đó trên mặt giấy.
Anh viết gì vậy?
Tịch Chiêu Nhiên tò mò nghiêng người nhìn qua. Bình thường Đàm Thiên Dương cũng lấy cuốn sổ ghi chép này ra để tính toán. Nhưng hắn thường chỉ dùng nó để ghi chú những chi phí trong nhà.
Hầu như không sử dụng quá nhiều.
Ah, tính xem tiền trong nhà đủ dùng trong bao lâu.
"Đàm Thiên Dương thấy y nghiêng người đến gần. Hắn liền vươn tay vòng qua thắt lưng, ôm y đến bên cạnh. Hai mắt vẫn nhìn cuốn sổ ghi chép ở trên bàn."Tiền của anh không đủ dùng sao?"
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua con số trên trang giấy, lại nghiêng đầu nhìn Đàm Thiên Dương. Y đối với tiền không có khái niệm cụ thể là bao nhiêu. Nhưng y biết tiêu chuẩn cuộc sống của một người bình thường sẽ không cao. Càng không thể giống như Tịch gia, làm gì cũng đều phô trương.
Tịch Chiêu Nhiên sớm đã chuẩn bị tâm lý cùng Đàm Thiên Dương trải qua những ngày khốn khó —— Dù sao Tịch Chiêu Nhiên cũng là đàn ông, y cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Dĩ nhiên sẽ không thật sự chờ Đàm Thiên Dương tới nuôi mình.
Đủ dùng. Đàm Thiên Dương sờ đầu y, kéo y sát lại gần.
"Anh đang tính tiền mở cửa hàng." Đàm Thiên Dương nói xong chỉ một con số trong cuốn sổ ghi chép.
"Đây là tiền xuất ngũ của anh." Hắn lại chỉ sang một con số khác không tính là nhiều.
"Đây là tiền tiết kiệm trong khoảng thời gian anh đi làm. Tiền này để dành cho chúng ta chi tiêu, còn tiền xuất ngũ dùng để mở cửa hàng."
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hai con số cách nhau rất xa. Xem ra số tiền xuất ngũ của Đàm Thiên Dương nhận được hẳn là không ít.
Đàm Thiên Dương nhìn ra được sự nghi ngờ của y liền giải thích:
"Anh khi còn ở trong quân đội đã làm không ít nhiệm vụ đặc biệt. Cho nên tiền thưởng tương đối nhiều."
Xem ra lần này Đàm Thiên Dương đã tiết lộ toàn bộ gia sản của hắn cho y. Tịch thiếu gia trong lòng hiểu được điều đó liền xúc động muốn chết. Đàm Thiên Dương tuy không đem tiền giao cho y quản lý. Nhưng có việc gì hắn đều cùng y bàn bạc, chưa bao giờ có ý giấu giếm y.
Đây là biểu hiện hoàn toàn xem Tịch Chiêu Nhiên như người nhà. Không phải chỉ đơn thuần là người yêu của hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên cười rất vui vẻ, liền xoa đầu của y. Kỳ thật hắn cũng không ngại giao tiền trong nhà cho Tịch Chiêu Nhiên quản lý. Nhưng điều này hiển nhiên không phải là một quyết định sáng suốt.
Chưa kể đến, Tịch Chiêu Nhiên đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi này đều không có khái niệm. Y lại có tính tiêu tiền như nước của một quý công tử. Mỗi chuyện này thôi cũng đủ khiến cho cả hai người ăn không khí thay cơm.
Cho nên là một người đứng đầu trong gia đình, hắn tốt nhất vẫn là nên tự mình quản lý tiền bạc.
"Đợi tới khi đến thành phố Y, chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ổn định trước, sau đó thì tính toán đến chuyện khác."
Đàm Thiên Dương ôm người nọ, chậm rãi cùng y miêu tả cuộc sống tương lai.
"Được, có việc gì cần làm anh nhất định phải nói với em. Nếu em không biết thì anh dạy em." Tịch Chiêu Nhiên thuận thế dựa lên người Đàm Thiên Dương, nhắm mắt cảm thụ hình ảnh tốt đẹp mà hắn đang miêu tả.
Ừ, anh sẽ dạy em.
Đàm Thiên Dương gật đầu, đem y ôm chặt vào ***g ngực. Cái cảm giác hạnh phúc khi ôm người mình yêu trong lòng này, giống như không còn điều gì quan trọng hơn trên thế giới. Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Thiên Dương cảm nhận được.
Cho nên hắn muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ nó.
"Sang năm chúng ta đi được không?" Đàm Thiên Dương một chút lại một chút hôn lên mặt của Tịch Chiêu Nhiên, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi.
Được. Tịch Chiêu Nhiên không chút do dự gật đầu. Y hiện giờ đã không còn một chút suy nghĩ nào muốn trở về ngôi nhà đó. Ngay cả điện thoại của những người kia y cũng không còn muốn nhận —— Nếu không ai cần đến y, thì hiển nhiên bọn họ sẽ không hề nghĩ đến chuyện liên lạc hay quan tâm đến y.
Đàm Thiên Dương sau khi gặp cha của Tịch Chiêu Nhiên. Cũng biết tình cảnh của y ở Tịch gia. Cái người hắn xem như bảo bối quan trọng nhất này, lại bị người nhà của y làm tổn thương, bọn họ hoàn toàn không quan tâm gì đến y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!