Chương 43: Cha của tịch chiêu nhiên vs đàm thiên dương

Gương mặt của chú Tần dường như vĩnh viễn đều mang theo nét cười nhàn nhạt, nhưng ông lại không nói quá nhiều. Đàm Thiên Dương cũng không phải là một người nhiều lời. Cho nên cả hai một đường đều trầm mặc, không ai mở miệng.

Chú Tần mang Đàm Thiên Dương đến một khách sạn.

Dường như là vì muốn đề phòng có người theo dõi. Ông còn cẩn thận lái xe hai vòng trên đường quốc lộ trong thành phố. Sau đó mới trực tiếp lái xe đến bãi đổ ngầm trong khách sạn.

Sau khi đổ xe xong, bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng mười hai. Thang máy tới nơi, chú Tần còn rất lễ độ giúp Đàm Thiên Dương mở cửa phòng. Làm một tư thế mời hắn, sau đó mới ngừng cước bộ của mình.

Đàm Thiên Dương gật đầu với ông, một mình đi vào.

Toàn bộ quá trình này giống như một vỡ kịch câm. Rõ ràng mỗi hình ảnh đều tao nhã đẹp mắt như vậy. Nhưng lại không có một thanh âm nào.

Đàm Thiên Dương tiến vào trong một căn phòng được trang hoàng giống như văn phòng thương nghiệp. Một chiếc bàn làm việc lớn, ghế ngồi dành cho ông chủ, cửa sổ sát đất bằng thuỷ ***. Kế bên còn có một phòng khách nhỏ, không gian phân chia vô cùng hợp lý.

Cha của Tịch Chiêu Nhiên, Tịch Kính Thời giờ phút này đang đứng trước cánh cửa sổ lớn bằng thuỷ ***. Ông đưa lưng về phía cửa nhìn ra bên ngoài.

Thời điểm Đàm Thiên Dương đi vào trong đúng lúc nhìn thấy bóng dáng kia. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc. Tâm Đàm Thiên Dương vừa động, lập tức liền hiểu được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu —— Nhiên Nhiên mỗi lần cũng đứng như vậy trước cánh cửa sổ.

Nhìn khoảng không hư vô đến ngẩn người. Hai người này, cho dù là bóng dáng hay tư thế đều quá giống nhau. Nếu như nói bọn họ không phải là cha con ruột, chỉ sợ không có người nào dám tin.

Nhưng vì sao cha của Nhiên Nhiên lại kiên định y không phải là con trai của ông ta? Không tin bản giám định DNA. Nhưng hai người lại giống nhau đến trình độ này, dù sao cũng có thể nhìn ra một chút chứ?

Tịch Kính Thời nghe thấy thanh âm, ông từ tư thế đưa lưng về phía cửa xoay người lại. Lộ ra gương mặt có sáu phần giống với Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì thời gian lắng đọng, trên người ông toả ra hương vị của một người đàn ông thành công cùng mị lực.

Nhìn người đến là Đàm Thiên Dương, ông liền gật đầu với hắn.

Đàm Thiên Dương im lặng suy nghĩ một chút. Đại khái có lẽ qua vài chục năm nữa, Nhiên Nhiên cũng sẽ có bộ dạng này đi. Tính tình nghịch ngợm của y sẽ trở nên trưởng thành.

Cho dù qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn sẽ là một ông chú hấp dẫn, thu hút vô số tầm mắt của người khác.

"Biết ta tìm cậu vì chuyện gì không?" Lời nói của Tịch Kính Thời luôn mang theo một cỗ cách xa của người lãnh đạo.

Đàm Thiên Dương gật đầu không nói chuyện.

Nhưng lại thản nhiên nhìn ông, vô cùng bình tĩnh.

"Ta vốn không muốn đi quản chuyện của các ngươi. Các ngươi như thế nào đều không liên quan gì đến ta. Nhưng chuyện này hiện giờ lại bị người khác đem ra ánh sáng. Vậy hai người các ngươi có lẽ đã chuẩn bị tâm lý rồi đi. Thanh danh của Tịch gia sẽ không để cho các ngươi tuỳ tiện phá hỏng."

Tịch Kính Thời nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự hung hăng cùng áp bách. Dường như là muốn dùng khí thế của mình để chèn ép người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.

Không khí trong phòng chớp mắt giống như bị đông cứng. Dù sao Tịch Kính Thời cũng là một người lăn lộn nhiều năm trên quan trường. Cái cảm giác uy hiếp cùng áp đặt của người có địa vị cao không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.

Nhưng Đàm Thiên Dương đồng dạng không phải là một người bình thường. Cho dù cuộc sống hiện tại của hắn rất đơn giản. Nhưng vĩnh viễn không có cách nào huỷ diệt được lớp vỏ bọc trên chiến trường, cùng sắc nhọn của mùi máu tươi. Hắn hiện tại chẳng qua là một thanh bảo kiếm, không để lộ mủi nhọn ra ngoài.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không còn là một người nguy hiểm.

Đàm Thiên Dương không có biểu tình gì nhìn Tịch Kính Thời. Thần sắc vô cùng bình tĩnh nói:

"Nhiên Nhiên là người yêu và cũng là người nhà của tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ kẻ nào muốn chia rẽ gia đình mình." Bảo hộ gia đình là thiên chức của một người nam nhân.

Nếu làm không được, thì không thể xứng đáng là một người đàn ông. Đây chính là nguyên tắc nhất định của Đàm Thiên Dương.

Tịch Kính Thời nghe xong lời của Đàm Thiên Dương.

Nhìn kỹ hắn trong chốc lát rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.:Phải không?

Cái cười lạnh kia đầy miệt thị cùng đùa cợt. Trên mặt Đàm Thiên Dương không chút gợn sóng sợ hãi. Nhưng trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ.

Khuôn mặt của Tịch Kính Thời vẫn lộ vẻ khinh miệt cùng ý cười châm chọc. Ông xoay người đi đến bàn làm việc, kéo ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một phong thư thật dày. Ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Thiên Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!