Chương 40: Uy lực của bóng đèn (2)

Đến bữa cơm chiều, Tịch Chiêu Nhiên mới thật sự cảm thấy trong nhà nhiều hơn một người có bao nhiêu là bất tiện.

Bởi vì Đàm Thiên Dương không giống như y, không quan tâm đến bất kỳ người nào. Điều đầu tiên phải nói đến chính là hai người không còn ngọt ngào đút cho nhau ăn. Còn chưa kể đến sau khi ăn xong cơm tối. Bọn họ cũng không thể ngồi trên ghế sô

-pha ấm áp ôm nhau.

Thứ duy nhất có hiện giờ chính là gương mặt tươi cười kia của Thiệu Đông Dương.

Tịch Chiêu Nhiên thậm chí còn tưởng tượng. Vận động trên giường tối hôm nay khẳng định sẽ bị huỷ bỏ. Y ngồi trên ghế sô

-pha, chỉ có thể cùng Đàm Thiên Dương ở phía xa xa nhìn nhau. Cuối cùng cảm thấy như vậy không phải là biện pháp. Y nhất định phải nghĩ cách đem người kia kéo đến bên cạnh mới được.

Hay là đi ra ngoài hẹn hò? Đôi mắt của Tịch Chiêu Nhiên bỗng sáng ngời. Đúng rồi! Y và Thiên Dương sau khi xác định quan hệ cũng chưa từng chân chính ra ngoài hẹn hò lần nào. Hiện giờ đúng là cơ hội tốt ah.Thiên Dương, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?"

Tịch Chiêu Nhiên lôi kéo tay áo của Đàm Thiên Dương. Nghĩ là làm mới chính là tính cách của y.

Đàm Thiên Dương nguyên bản đang xem TV bỗng có chút kinh ngạc. Hắn nghiêng đầu nhìn y, nhưng lại không hỏi điều gì. Đàm Thiên Dương thuận theo ý của Tịch Chiêu Nhiên, hắn từ trên ghế sô

-pha đứng lên, gật đầu nói.:

"Được, em muốn đi đâu?"

"Đợi lát nữa sẽ nói cho anh biết."

Tịch Chiêu Nhiên cao hứng đứng lên.

"Chờ một chút, anh đi lấy thêm áo khoác cho em, bên ngoài lạnh." Đàm Thiên Dương vỗ vai Tịch Chiêu Nhiên, hắn đi vòng qua người y bước vào phòng ngủ.

Thiệu Đông Dương ngồi trên ghế sô

-pha ngẩng đầu nhìn y. Khoé miệng mơ hồ có dấu vết co rút.:Tịch thiếu gia ah, trời hiện giờ mới chuyển tối thôi.

Cậu có cần khát khao như vậy không?

"Tịch Chiêu Nhiên liếc hắn một cái, có chút không kiên nhẫn nói.:"Tôi hỏi cậu rốt cuộc là đang trốn ai? Là cái tên Đổng Kính Hà kia sao? Hay là một người khác?

"Tịch Chiêu Nhiên nói xong đột nhiên híp mắt lại, giống như vừa phát hiện được điều gì đó. Y quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt dò xét. Thiệu Đông Dương theo bản năng cố gắng ưỡn ngực, nhưng vẫn có chút khẩn trương, hắn biện hộ nói.:"Làm gì có ai khác chứ, hơn nữa cũng không có liên quan đến Đổng Kính Hà."

Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi, y nhìn hắn lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Sau đó cũng không nói gì thêm.

Thiệu Đông Dương mím môi, ánh mắt như dàng trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn ngược lại y.

Khi Đàm Thiên Dương cầm áo khoác từ trong phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy hai người im lặng. Nhưng vẻ mặt lại cổ quái đối diện nhau. hắn có chút nghi hoặc nhìn Tịch Chiêu Nhiên hỏi.:Làm sao vậy?

Không có gì.

Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm xoay người, lôi kéo cánh tay hắn, Chúng ta đi thôi.

Đàm Thiên Dương nhìn y, cũng không hỏi nhiều. Hắn cầm áo khoác trên tay đưa cho Tịch Chiêu Nhiên, ý bảo y mặc vào. Tịch Chiêu Nhiên vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy, cũng thuận theo ý hắn mặc lên người. Sau đó y liền lôi kéo Đàm Thiên Dương ra khỏi cửa, cũng không liếc mắt nhìn Thiệu Đông Dương một lần.

Thiệu Đông Dương vươn cổ trừng mắt nhìn bóng dáng của hai người. Thẳng cho đến khi bọn họ ra khỏi nhà, hắn mới giống như trút được gánh nặng. Tinh thần gắng gượng chống đỡ khi nãy cũng dần suy sụp. Thiệu Đông Dương thở dài một hơi, tựa hồ như cảm thấy rất khó chịu.

Hắn nắm lấy tóc mình, nhìn mặt đất rồi lại thở dài.

Nhưng ánh mắt của hắn cũng không dám dừng lại nơi đó quá lâu. Thiệu Đông Dương đưa tay cầm lấy remote TV ở trên bàn, liên tục nhấn nút chuyển kênh.

Trong đầu hắn rối bời, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!