Đối với chuyện nhận được món lễ vật đầu người. Không ai trong nhà họ Tịch nghĩ đến việc đi báo cảnh sát. Thân phận cả nhà bọn họ đều rất nhạy cảm. Nếu sự việc này trở nên ầm ĩ, đến lúc đó gặp chuyện không hay cũng chỉ có Tịch gia. Cho nên những người làm việc cho nhà họ Tịch đều được nhắc nhở.
Nếu gặp phải kẻ dụng tâm bất lương dò hỏi chuyện này. Tất cả đều phải nói năng thận trọng, một mực lắc đầu không biết. Ngay cả đến Tịch Chiêu Nhiên và Đàm Thiên Dương, hai người cũng bị vị quản gia ôn hoà của lão thái gia nhắc nhở đến lực ảnh hưởng của chuyện này.
Tịch Chiêu Nhiên lười quản những việc không liên quan đến mình. Còn Đàm Thiên Dương lại càng là người thận trọng. Vì thế chú Đào rất vừa lòng đối với thái độ của hai người.
Chuyện Tịch Chiêu Nhiên thật sự để ý chính là sự xuất hiện đột ngột của Đổng Kính Hà. Sau khi suy nghĩ cả đêm, y vẫn quyết định gọi điện thoại cho Thiệu Đông Dương.
"Uỳ Tịch thiếu gia ah"..
"Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khá ồn ào, tựa hồ như có rất nhiều người. Tịch Chiêu Nhiên nghe Thiệu Đông Dương nói gì đó với người khác. Sau đó thanh âm trong điện thoại liền trở nên yên tĩnh. Có vẻ như Thiệu Đông Dương đã đến một nơi khác để trả lời điện thoại."Thật hiếm thấy nha Tịch Thiếu gia.
"Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo tiếng cười châm biếm, hắn trêu chọc nói."Hôm nay cậu không nuối tiếc bỏ lại người đàn ông của mình mà đến tìm tôi sao?Cậu vẫn chưa đáng để tôi làm như vậy đâu.
"Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, bổ sung một câu."Chí ít.. nếu hai người rơi xuống sông cùng một lúc, tôi sẽ chỉ cứu một mình hắn. Còn về phần cậu.. bị nước cuốn trôi rồi chết đuối… Chậc chậc.. thật xin lỗi, tôi không có rãnh thưởng thức ah.
… Thiệu Đông Dương co rút khoé miệng.
Có thể thấy Tịch thiếu gia gần đây sống rất thoải mái, còn học người ta nói giỡn. Quả nhiên có chồng liền hoàn toàn khác với trước kia ah
"? Trong lòng Thiệu Đông Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là đồ khoe khoang này nọ! Thật là một kẻ ngây thơ! Đáng kiếp làm người bị áp!"Đúng rồi, tôi gọi điện đến là vì có một chuyện nói với cậu.
"Tịch chiêu Nhiên bỗng đổi giọng nghiêm túc nói với hắn."Chuyện gì?
"Thiệu Đông Dương nghi ngờ hỏi."Cậu.. còn nhớ Đổng Kính Hà không?" Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định hỏi thẳng. Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này cho hắn biết.
Đầu dây bên kia quả nhiên im lặng một hồi lâu.
Ngay lúc Tịch Chiêu Nhiên nghĩ hắn sẽ không nói tiếp. Dự định chuyển đề tài nói vài chuyện linh ***. Thì trong điện thoại liền truyền đến thanh âm mang theo tươi cười của Thiệu Đông Dương. Ah, hắn ah
", nhớ, có chuyện gì sao? Ấp a ấp úng thật không giống cậu chút nào, tôi còn tưởng là chuyện gì."
Chân mày của Tịch Chiêu Nhiên cau lại. Mặc dù thanh âm của Thiệu Đông Dương nghe rất bình thường. Nhưng y vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Nhưng vì cái gì? Là do hắn miễn cưỡng cười vui vẻ sao? Nghĩ đến đó y liền nhịn không được tự giễu trong lòng.
Thiệu Đông Dương là người tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà uỷ khuất chính bản thân mình.
"Sao không nói gì? Hắn tìm cậu có việc gì sao?" Thiệu Đông Dương không nghe y đáp trả, chủ động hỏi một câu, thanh âm nghe vẫn rất bình thường.
"Không, hắn nói muốn tìm cậu để xin lỗi về chuyện năm đó. Thế nào, cậu có muốn tha thứ cho hắn không? Hay là tôi tìm người trói hắn lại, rồi giao cho cậu đánh hả giận một chút?"
Tịch Chiêu Nhiên nửa đùa nửa thật thử hỏi hắn.
"… Hay là thôi đi, tôi cũng không muốn gặp lại hắn." Thiệu Đông Dương nói.
"Tôi cũng đã từ chối hắn, nhưng mà nghe nói cha hắn đã lên làm tới vị trí cục trưởng cục cảnh sát. Chỉ sợ có khi hai người lại có cơ hội gặp mặt nhau."
Cục trưởng?
Thanh âm Thiệu Đông Dương có chút kinh ngạc, Làm sao cậu biết?
"Tôi cho người tuỳ tiện đi hỏi thăm một chút." Tịch Chiêu Nhiên nhún vai.
Đầu dây bên kia lại im lặng, Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được bổ sung một câu.:
"Có lẽ hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn tìm cậu ôn chuyện thôi. Cậu không cần phải nghĩ về chuyện này nghiêm trọng như vậy."
Ha hả. Thiệu Đông Dương cười ha hả một hồi lâu, mới nói:
"Hắn có tính toán gì thì liên quan gì đến tôi chứ? Cha của hắn là cục trưởng thành phố cũng đâu có quan hệ gì với tôi ah". Người ta là dân lành thiện lương nha.Vậy được rồi, cậu tự lo liệu cho mình đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!