Chương 36: Bên trong bãi đất hoang (2)

Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên đi không quen đường trên núi mà té ngã. Hắn cố ý để y đi ở phía trước, còn bản thân đi ở phía sau bảo hộ. Nhưng bởi vì quanh năm tựa hồ có rất nhiều người lên núi, nên đường cũng không quá khó đi.

Tịch Chiêu Nhiên trèo lên giữa sườn núi thì nhìn thấy một cái sân thượng ở đằng xa. Bởi vì địa thế nơi này cao, lại không có cây cối che lấp, nên tầm nhìn có thể thấy rất xa. Thậm chí còn có thể nhìn thấy thôn làng bên ngoài con đường lớn.

Đàm Thiên Dương thấy chỗ này gần với bìa rừng.

Hắn liền để Tịch Chiêu Nhiên ngồi lại đây một lát, đem balô để ở bên cạnh y. Còn bản thân mang theo bẫy thú và lưỡi liềm đi vào rừng đốn củi.

Tịch thiếu gia dĩ nhiên không thể giúp Đàm Thiên Dương đốn củi. Y đi theo cũng chỉ cản trở hắn chứ không thể giúp được việc gì. Chưa kể còn làm cho Đàm Thiên Dương lo lắng. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên rất tự giác mà tìm một tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh ngồi xuống.

Quay về phía ngoài ngọn núi xuất thần.

Bởi vì hiện giờ còn sớm, trên núi vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặt. Mông lung mờ ảo, giống như mang theo hơi thở của thiên đường. Nhưng có điều vừa rồi Tịch Chiêu Nhiên nghe Đàm Thiên Dương nói, trên núi có sương mù thì một lát trời sẽ đổ mưa.

Tịch Chiêu Nhiên ngồi im lặng nhìn bầu trời ở phía xa đến giữa trưa. Nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân y mới hoàn hồn. Quay đầu lại nhìn thấy Đàm Thiên Dương đã buộc không ít bó củi, kéo tới gần một mỏm núi đá gần đó.

"Anh không mang củi về sao?"

Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh hắn tò mò hỏi.

"Củi này dự trữ cho mấy lão nhân ở trong thôn dùng vào mùa đông. Đợi khi bọn họ dùng hết củi thì gọi đám người trẻ tuổi đến khiêng về." Đàm Thiên Dương vỗ vỗ tay, phủi sạch mấy mẫu vụng gỗ giải thích. Người trong thôn luôn quan tâm chăm sóc cho các lão nhân.

Mỗi khi có thanh niên cường tráng lên núi đốn củi, bọn họ đều đốn nhiều hơn một chút. Sau đó bỏ vào trong mỏm núi đá. Đợi đến khi tuyết sắp rơi, bọn họ sẽ mang đống củi này về cho các lão nhân trong thôn đốt lên sưởi ấm. Mỏm núi đá này rất lớn, đây là một khối nham thạch nhô ra ở bên dưới mặt đất.

Trông giống một cái động, bên trong rất khô ráo. Bình thường trời mưa to, nước mưa cũng không lọt vào được. Rất nhiều người trong thôn không có cách nào mang củi hay rơm rạ về nhà đều để tạm ở đây.

Chờ đến khi bọn họ rãnh rỗi, hoặc cần dùng đến mới tới đây mang về, vô cùng tiện lợi

Tịch Chiêu Nhiên gật đầu,

"Vậy bây giờ chúng ta trở về nhà ah"?

"Hiện giờ đã sắp đến buổi chiều, không nghĩ tới y lại có thể ngồi ở đây ngẫn ngơ lâu đến như thế. Cũng đã rất lâu y không còn cảm giác bình thản như vậy mà ngồi một chỗ ngẫn người đến trưa. Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua bầu trời, khẽ lắc đầu nói:"Đoán chừng trời sắp mưa, chúng ta vào trong này trú một lát đi.

"Thời tiết thật mau biến đổi, ngày hôm qua bầu trời vẫn còn nắng ấm. Nhưng ngày hôm nay liền trở nên âm u. Đàm Thiên Dương nói xong lại bổ sung một câu:"Em ở đây chờ anh một chút.Anh làm gì?

"Tịch Chiêu Nhiên hỏi."Làm đồ ăn, em đừng chạy loạn." Đàm Thiên Dương đáp một câu, rồi cầm balô rời đi.

Tịch Chiêu Nhiên đành phải đứng tại chỗ, không có Đàm Thiên Dương, y ở đây cũng giống như kẻ mù.

Đàm Thiên Dương cũng thật mau trở về, đồng thời trời cũng bắt đầu mưa to. Hắn đem những thứ đã chuẩn bị để ở mặt đất. Sau khi vỗ hết nước mưa trên người, hắn lấy củi bên trong mỏm núi đá nhóm lửa. Đem khoai lang trong balô vùi vào bên dưới đống lửa trên mặt đất.

Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người nhìn vào bên trong balô của Đàm Thiên Dương, có chút kinh ngạc nói:

"Con thỏ này anh bắt ở đâu vậy? Còn mấy thứ đó là gì ah"?Lúc nãy anh bẫy được, còn mấy thứ này dùng để nấu ăn, em đừng động, bẩn." Đàm Thiên Dương kéo y sang một bên, hắn ngồi xổm người lấy rơm sạch trải đầy mặt đất. Làm cho y một chỗ ngồi bên trong mỏm núi đá, cẩn thận không để y bị dính nước mưa ở bên ngoài.

Mưa mùa thu thật sự rất lạnh.

Bên ngoài trời mưa rất to, giống như muốn bao phủ toàn bộ cửa động. Thỉnh thoảng cũng có một vài hạt mưa lất phất rơi vào bên trong.

Sau khi Đàm Thiên Dương đem đồ cất kỹ, cũng ngồi xuống bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cẩn thẩn che trước đống lửa, chú ý không cho những đốm lửa nhỏ bay sang hướng khác —— Bên trong mỏm núi đá này đều là củi khô và rơm rạ, nếu không cẩn thận một chút rất có thể sinh ra hoả hoạn.

"Khi còn bé anh thường lên núi không?"

Tịch Chiêu Nhiên cũng đưa tay sưởi ấm, mưa mùa thu thật lạnh ah.Có.

"Đàm Thiên Dương gật đầu, thấy khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên lạnh đến độ trắng bệch. Hắn liền cởi áo khoác của mình khoát lên người y."Một mình ah?

Tịch Chiêu Nhiên nhích lại gần bên cạnh hắn. Cũng không biết có phải vì lý do tâm lý hay không. Y cảm thấy thân thể mình đã bắt đầu ấm lên rất nhiều —— Nhưng nói đến chuyện ấm áp, thật ra vẫn còn có một phương pháp làm ấm rất nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!