Chương 34: Lễ quốc khánh về nhà anh đi (2)

Khi xe khách chạy đến bến cuối cùng thì đã gần mười hai giờ đêm. Đàm Thiên Dương vỗ vỗ Tịch Chiêu Nhiên đang nghiêng đầu dựa lên vai hắn ngủ. Tịch Chiêu Nhiên bị đánh thức rất nhanh liền mở mắt. Nhưng đôi con ngươi đen láy vẫn còn mang chút mờ mịt.

Đàm Thiên Dương vươn tay ở một góc độ người khác không nhìn thấy vỗ vỗ lên mặt y, thấp giọng nói:

"Dậy đi đã tới nơi rồi."

Ah. Tịch Chiêu Nhiên lên tiếng, y nhắm mắt lắc đầu. Cố làm thần trí của mình tỉnh táo một chút.

"Đừng lắc đầu, coi chừng lát nữa em bị chóng mặt." Đàm Thiên Dương thấy mọi người đều đang chen chút chờ xuống xe. Sau xe chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn liền đưa tay xoa bóp phần cổ cho y, giúp y tỉnh ngủ.

Một hồi lâu Tịch Chiêu Nhiên mới di chuyển cái cổ nói: Tốt rồi.

Động tác xoa bóp của Đàm Thiên Dương ngừng lại. Nhưng hắn cũng không ngay lập tức rút tay về, mà dùng ngón tay từng chút từng chút vuốt ve làn da ở cổ Tịch Chiêu Nhiên, giống như đang vỗ về y.

"Nhà của anh cách nơi này có xa không?"

Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen. Bởi vì bọn họ đang ở trong một ngọn núi lớn, nên y chỉ có thể nhìn thấy một tầng bóng đen dày đặc.

"Hiện giờ đã tối rồi nên không thể trở về, chúng ta trước vào trong thị trấn nghỉ ngơi một đêm." Đàm Thiên Dương ngẩng đầu, thấy mọi người hầu như đã xuống xe. Hắn mới đứng dậy kéo Tịch Chiêu Nhiên đi ra ngoài.

Tịch Chiêu Nhiên đi theo phía sau hắn, như suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.

Sau khi xuống xe, Đàm Thiên Dương dẫn y vào trong thị trấn nhỏ tìm khách sạn. Đem toàn bộ hành lý bỏ vào trong phòng, Đàm Thiên Dương lại mang theo Tịch Chiêu Nhiên tìm một quán cơm. —— Hai người đã ngồi trên xe cả ngày, giữa trưa cũng chỉ ăn qua loa một chút.

Thế nhưng các quầy hàng ven đường luôn nấu ra nhưng món ăn có mùi vị khiến người ta không có cách nào khen ngợi. Cho nên Tịch thiếu gia không chút nào khách khí, đem toàn bộ thức ăn của mình đưa cho Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương cũng đồng dạng không khách khí với Tịch Chiêu Nhiên, đem hơn phân nửa phần thức ăn của y nhét vào bụng mình. Làm cho Tịch Chiêu Nhiên vô cùng nghi ngờ, không biết dạ dày của hắn có thể vì no quá mức mà tức bụng hay không. Nếu thật như thế thì y quả là có lỗi ah".

Mà cũng vì vậy, đến bữa cơm chiều Tịch thiếu gia ngay cả xuống xe cũng không muốn. Vẫn là Đàm Thiên Dương kiên quyết kéo y xuống, để y hoạt động thân thể một chút. Cũng bắt y ăn một ít đồ ăn mới chịu thôi.

Hiện giờ bọn họ đã ở trong thị trấn, rốt cuộc cũng tìm được vài món ăn đặc sản ở địa phương hợp khẩu vị.

Đàm Thiên Dương dẫn y đến một quán ăn khá quen thuộc với hắn. Hai người bước vào trong không bao lâu, Đàm Thiên Dương gọi vài món ăn, chủ quán liền bưng thức ăn lên bàn. Ông chủ kia đại khái rất ít khi nhìn thấy người sáng sủa như Tịch Chiêu Nhiên.

Vì thế ông liền cố ý hỏi thăm Đàm Thiên Dương:

"Cậu ta là đồng nghiệp của cậu sao? Nghỉ lễ nên đến đây chơi ah"?Là bạn.

"Đàm Thiên Dương gật đầu với chủ quán, không có ý giải thích nhiều với ông. Ông chủ quán dường như cũng đã quen với tính cách trầm mặc này của hắn. Nên tự mình hỏi han:"Cậu cũng công tác ở thành phố A phải không? Nơi đó công việc có dễ tìm không? Lần trước tôi có bảo A Kiến tìm một công việc cho Hiểu Huy nhà chúng tôi ở thành phố đó.

A Kiến đã đồng ý, nói sang năm để Hiểu Huy lên đó. Ôi chao… Tôi nghe nói công việc của cậu cũng là do A Kiến giới thiệu cho có phải không ah

", hẳn là không tồi đi?"

Có thể ah, A Kiến tìm công việc rất tốt.

"Đàm Thiên Dương thản nhiên nói. Chủ quán kia gật gật đầu, như cũng yên tâm một chút, lại tiếp tục hỏi,"Nghe nói những người trong thành phố không dễ hầu hạ, có thật vậy không?

Thái độ của ông chủ các cậu đối với công nhân viên thế nào ah?

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu này của chủ quán, ngẩng đầu nhìn ông nhưng không nói gì. Khi y thu hồi tầm mắt thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Thiên Dương đang nhìn mình. Hắn đáp lại câu hỏi của ông chủ quán.

"Không khó hầu hạ, hắn đối với chúng tôi rất tốt."

Tịch Chiêu Nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy những lời này nghe giống như đang trêu chọc y. Tuy ánh mắt của Đàm Thiên Dương rất bình thường, cũng vẫn là gương mặt than đó.

Vậy thì tốt rồi.

Ông chủ quán nghe xong câu trả lời này của hắn, dường như trút được gánh nặng liền thở phào một hơi. Lại có chút ngượng ngùng nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!