Sáng hôm sau Đàm Thiên Dương dậy rất sớm. Bởi vì cả người Tịch Chiêu Nhiên nằm trong lòng hắn bắt đầu phát sốt, thân thể nóng như bếp lò.
Thật may mắn hai người lúc này lại ở trong bệnh viện, muốn tìm bác sĩ cũng nhanh chóng.
Khi hắn vừa đứng lên, Tịch Chiêu Nhiên cũng theo đó tỉnh dậy. Y chết sống cũng không đồng ý hắn đi tìm bác sĩ.
"Nếu như lát nữa bác sĩ hỏi em sao lại phát sốt, anh tính sẽ nói như thế nào ah"?
"Hai gò má Tịch Chiêu Nhiên đỏ ửng, đôi mắt ướt át mông lung. Dường như bởi vì phát sốt, cả người y thoạt nhìn có chút mê mang. Tay trái cố nắm lấy Đàm Thiên Dương không cho hắn đi."Thì nói thẳng.
"Đàm Thiên Dương cau mày. Hắn đêm qua thật sự quá lỗ mãng. Tịch Chiêu Nhiên vốn cả người đã bị thương. Lại bị hắn làm thành như vậy, khẳng định là vết thương càng trở nặng."Anh định nói là đêm qua lỡ đè em trong bệnh viện sao?
"Tịch Chiêu Nhiên cười như không cười nhìn hắn."Vậy hiện giờ em muốn làm sao?
Chuyển viện?
"Nếu phải nói thật thì quả là khó mở lời. Dù sao bọn họ cũng ở một nơi công cộng như bệnh viện, lén lút làm loại chuyện đó còn chưa tính. Bây giờ lại nói thật cho người khác nghe, không biết bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hai người ah".
"Chuyển viện cũng không tồi."
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, suy nghĩ một chút liền nói với Đàm Thiên Dương:
"Anh đưa giúp em điện thoại di động, em gọi người đến đón chúng ta."
Đàm Thiên Dương lấy di động từ trong túi đưa cho y rồi hỏi: Em tìm ai?
A Nghĩa. Tịch Chiêu Nhiên quay lại nói với hắn, một bên vừa bấm số điện thoại gọi cho A Nghĩa.
Sau khi A Nghĩa nhận được điện thoại của Tịch Chiêu Nhiên, rất nhanh đã tới đây. Tiện thể thay y làm thủ tục chuyển viện, hiệu suất làm việc của hắn vô cùng mau lẹ.
Tịch Chiêu Nhiên vốn muốn trực tiếp xuất viện về nhà. Thế nhưng khi A Nghĩa đang lo liệu giấy tờ chuyển viện thì Đàm Thiên Dương đi đến. Hắn nghe Tịch Chiêu Nhiên muốn trực tiếp về nhà, liền hung hăn trừng mắt liếc nhìn y một cái.
Cậu chủ nhà họ Tịch trong lòng trộm le lưỡi.
Trước kia chỉ biết Đàm Thiên Dương là một người nghiêm túc. Không nghĩ đến hắn cũng có thể dùng ánh mắt để trừng người ta, thật hung dữ ah
". Bệnh viện Tịch Chiêu Nhiên mới chuyển vào nhìn có phần sang trọng hơn bệnh viện trước đó. Chủ yếu là không ai biết lý do Tịch Chiêu Nhiên bị thương ở phía dưới là do bọn họ"đã làm" trong bệnh viện. Hơn nữa, bệnh viện này cũng coi như có quan hệ với tập đoàn Thắng Hùng.
Cho nên thái độ của bác sĩ ở đây vô cùng ân cần với Tịch Chiêu Nhiên. Vì y là cậu chủ nhà họ Tịch, nên bọn họ tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều việc riêng tư.
Bởi vì phát sốt, Tịch Chiêu Nhiên mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh nửa buổi sáng. Đến giữa trưa y mới tỉnh lại, Đàm Thiên Dương thừa lúc y ngủ đã gọi điện thoại cho La Uyển Y. Báo cho cô biết bọn họ đã chuyển viện, nói cô mang cơm trưa qua bên này.
Vốn thức ăn ở bệnh viện này cũng không tệ, không cần La Uyển Y chạy tới đây. Nhưng Đàm Thiên Dương thật lo cho thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Muốn y ăn cơm ngon một chút, bổ dưỡng lại thân thể. Nhưng hiện tại Đàm Thiên Dương từng giây từng phút đều ở bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên.
Nên hắn không có thời gian về nhà để làm cơm. Vì thế chỉ đành phải làm phiền La Uyển Y vất vã một chút.
La Uyển Y mang cơm trưa đến cho hai người. Bởi vì cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên không thể động, y cũng không thể nào ngồi ăn cơm. Nên toàn bộ chuyện uy cơm uy nước đều do Đàm Thiên Dương hổ trợ. Đàm Thiên Dương cẩn thận đút cơm, uy canh, bưng trà rót nước vô cùng nghiêm túc.
Tịch Chiêu Nhiên muốn cái gì, hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của y là có thể đoán được. Cũng không đợi Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, hắn liền đem thứ đó đưa đến tận tay cho y. Mỗi lần yêu cầu được thoả mãn, Tịch Chiêu Nhiên đều cười tủm tỉm nhìn hắn.
La Uyển Y đứng một bên nhìn Đàm Thiên Dương vẫn luôn vây quanh Tịch Chiêu Nhiên. Đến độ ngay cả việc ăn cơm cũng hận không thể nào thay y ăn. Trong lòng cô dâng lên nghi hoặc càng ngày càng lớn.
Cô thừa lúc Đàm Thiên Dương tiễn mình rời khỏi bệnh viện liền gọi hắn lại.
Thiên Dương. Cô nghĩ đến nghi ngờ trong lòng mình, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Đàm Thiên Dương khó hiểu xoay người.
"Cậu cùng Tịch tiên sinh…" Vẻ mặt La Uyển Y không biết nên nói như thế nào. Lông mày gắt gao nhăn lại, Đàm Thiên Dương vẫn nhìn La Uyển Y, chờ cô nói tiếp tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!