Khi Đàm Thiên Dương đến bệnh viện thì bên ngoài đã đầy ấp người. Loáng thoáng còn có người bàn tán
"xả thân mình cứu người" linh *** gì đó. Đàm Thiên Dương liếc mắt nhìn bọn họ đó một cái, rồi mới chen người đi vào trong.
Hắn đi thẳng đến phòng cấp cứu, cuối cùng nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Tống vẫn bình an đang đứng đó. Trong lòng mới thoáng thở ra một hơi.
Thiên Dương.
La Uyển Y thấy hắn đi đến, lập tức từ trên băng ghế đứng dậy tiến lại gần.
Chú Đàm. Tống Hàng cũng chạy nhanh lại ôm lấy bắp chân của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, hai mắt đều đã đỏ lên.
"Hai mẹ con không sao chứ?"
Tuy nhìn cả hai chân tay lành lặn. Nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu. Hai mẹ con nhìn có chút chật vật, giống như từ trên mặt đất lăn qua một vòng, trên người dính đầy bụi.
"Hai mẹ con chị không có việc gì."
La Uyển Y lắc đầu.
"Nhưng chú xinh đẹp kia bị thương." Tống Hàng nghiêm mặt, khẩn trương đem điều mình lo lắng nói với Đàm Thiên Dương,
"Chú ấy chảy rất nhiều máu, chú ấy sẽ không chết chứ ah"?
"Bé nói xong hai hốc mắt liền tích đầy nước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc."Tiểu Hàng không được nói bậy.
"La Uyển Y che miệng bé lại, lắc đầu nói:"Chú ấy sẽ không sao, con không nên nói lung tung, biết không?" Cô nói xong thuận tay lau nước mắt cho cậu nhóc con.
Tống Hàng miệng mếu, vội vàng gật đầu.
Vừa rồi bé rất sợ hãi, chiếc xe kia thật giống như bị điên lao tới. Khi đó bé nghĩ mình sẽ chết, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một chú xinh đẹp chạy đến cứu bé. Giống như diễn viên đóng vai anh hùng trong TV.
Người đó thế nào?
Đàm Thiên Dương nhíu mày hỏi.
"Bác sĩ nói cậu ấy bị đụng vào cánh tay, cả người bị xe hơi kéo theo. Nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng." La Uyển Y lắc đầu, trên mặt xuất hiện sự lo lắng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Thiên Dương hỏi.
"Buổi sáng chị đưa Tống Hàng đến nhà trẻ, rồi một chiếc xe chạy sang phía lối đi bộ. Lúc đó chị thật bị doạ sợ…" La Uyển Y xoa trán, trên mặt còn lưu lại sự sợ hãi lúc nãy.
"Cũng may người kia chạy đến đẩy chị và Tống Hàng ra, bằng không…" Cô nói xong lắc đầu, biểu tình trên mặt không muốn nghĩ thêm.
Cô dù sao cũng là phụ nữ, gặp loại chuyện như thế này cũng không cách nào chống đỡ được. Cho nên cô mới gọi điện thoại cho Đàm Thiên Dương, bảo hắn đến đây.
Đàm Thiên Dương không biết an ủi người khác, cho nên hắn đành vươn tay vỗ vai cô.
"Người kia chị có quen không?"
Ah. La Uyển Y nghe câu nói của hắn như nhớ đến điều gì đó. Cô lấy ra một chiếc điện thoại di động rồi nói:
"Đây là di động của người đó, bác sĩ bảo chị liên lạc với người nhà của y. Nhưng chị vừa rồi đi đóng tiền viện phí nên đã quên mất."
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua chiếc điện thoại trên tay cô, đột nhiên đưa tay cầm lấy.
La Uyển Y không hiểu nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!