Đàm Thiên Dương dường như đang tự hỏi điều gì đó. Một hồi lâu mới đáp lại Tịch Chiêu Nhiên: Không, không đúng.
Hắn lắc đầu,
"Lý do này không thành lập, cậu cũng không yêu tôi Chiêu Nhiên."
Tịch Chiêu Nhiên có vẻ như không chấp nhận câu nói của Đàm Thiên Dương. Y lắc đầu, có chút sốt ruột muốn phản bác hắn. Đàm Thiên Dương cũng không chờ y mở miệng liền tiếp tục nói:
"Nếu như tôi đoán không sai, cậu chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình mà thôi. Chỉ cần người đó đủ nghe lời cậu. Cậu liền muốn đem người đó trở thành của riêng mình có đúng hay không?"
Tịch Chiêu Nhiên bị lời nói của hắn làm cho choáng váng. Chỉ có thể nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt. Giống như bởi vì uống rượu quá nhiều mà nghe không hiểu câu nói của hắn. Lại giống như đơn thuần không rõ ý tứ trong lời nói đó.
Đàm Thiên Dương nhìn đôi mắt hoa đào bởi vì mờ mịt mà trở nên mông lung đầy sương. Cố gắng cưỡng chế phiền muộn trong lòng mình, đem ý tứ muốn biểu đạt nói ra,
"Cậu chỉ muốn tìm một người chăm sóc cậu mà thôi Chiêu Nhiên, chúng ta không thích hợp."
Câu nói này Tịch Chiêu Nhiên nghe hiểu được, vì thế y liền hỏi ngược lại: Vì sao?
Đàm Thiên Dương lẳng lặng nhìn y trong chốc lát. Cuối cùng hắn dời mắt sang hướng khác,
"Chúng ta đều là nam giới, tôi tuy có thể chăm sóc cậu. Nhưng không cách nào cẩn thận chu đáo như một người phụ nữ. Hơn nữa cậu cũng không phải.. tôi cũng không thể.." Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều lời với một người như thế — Đương nhiên không tính thời điểm khi hắn làm báo cáo trước kia — Hắn không thể nào phủ nhận Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng hắn có một vị trí rất đặc biệt.
Cho nên hắn càng muốn cùng y nói rõ ràng. Không hy vọng hai người trong lúc này có vướng mắc. Càng không hy vọng người này bởi vì vậy mà đau lòng khổ sở.
Tịch Chiêu Nhiên nghe xong câu nói của Đàm Thiên Dương chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô
-pha nhìn hắn, không nói bất kì điều gì.
Đàm Thiên Dương cảm thấy phiền muộn trong lòng mình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn liền đứng lên đi ra ngoài.
"Thiên Dương đừng đi!"
Tịch Chiêu Nhiên vội đứng lên giữ chặt lấy hắn. Cái cảm giác hoảng loạn lúc nãy lại xông đến. Nắm lấy Đàm Thiên Dương, đem hắn lưu lại gần như là hành động trong vô thức của y.
"Tôi đi về trước, cậu suy nghĩ kỹ một chút."
Đàm Thiên Dương kéo tay y ra, hắn ngẩng đầu nhìn cặp mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp mang theo hơi nước — không biết vì sinh lý hay là vì tâm lý — hắn nhịn không được nói:
"Kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, cậu chưa từng tín nhiệm tôi, chưa kể đến…" Những lời đó hắn vẫn không thể nào nói ra được.
Cuối cùng chỉ thở dài, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của y thêm lần nữa, rồi mới xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên đứng yên tại chỗ, lăng lăng nhìn cửa phòng đóng lại rồi phát ngốc một hồi lâu. Mãi cho đến khi thân thể y mền nhũn, có chút không chống đỡ được. Suy nghĩ của y mới từ từ trở lại. Y ôm lấy đầu mình, chậm rãi ngồi xổm xuống sàn nhà.
Y muốn giữ Đàm Thiên Dương lại, nhưng y không biết làm thế nào để giữ hắn. Thậm chí y còn cảm thấy lời nói của hắn có phần chính xác. Ngay từ đầu, y chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có được hắn. Dùng cách nào hay thủ đoạn nào để có hắn. Còn yêu? Đó là cái gì?
Y chưa từng cảm nhận được trước đây, cũng không ai dạy cho y điều đó.
Một kẻ căn bản không hiểu tình yêu là gì sẽ yêu người khác sao?
Huống chi một người giống như y vậy, đem bản thân mình ngăn cách với thế giới. Thậm chí cái cơ bản nhất là tín nhiệm đối với một người y cũng không muốn cho ra, huống hồ là tình yêu?
Y ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, y chậm rãi đứng lên. Trong văn phòng làm việc rộng lớn vang lên tiếng cười trầm thấp của y. Từng giọt từng giọt nước mắt dần in dấu trên mặt đất.
Y cười mình, muốn đây chỉ là một trò ảo thuật.
Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện thật sự tốt đẹp như vậy để cho y gặp được?
Đàm Thiên Dương không phải là một kẻ ngốc. Đem thủ đoạn của mình để lừa gạt hắn, chỉ càng khiến cho y không có được hắn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!