Đàm Thiên Dương đồng ý làm vệ sĩ cho Tịch Chiêu Nhiên. Điều này khiến cho Tịch Chiêu Nhiên rất cao hứng. Sáng sớm y liền gọi điện thoại cho A Nghĩa, bảo hắn chuẩn bị hợp đồng. Chờ khi Đàm Thiên Dương tan ca thì đưa cho hắn ký tên.
Nhưng không nghĩ tới, A Nghĩa lại mang đến cho y một tin tức vô cùng ngoài ý muốn. Hắn nói: "Thi thể của A Trung biến mất rồi."
Khi Tịch Chiêu Nhiên nghe được tin này, có chút không xác định. Y hỏi lại một lần nữa, "Cậu nói cái gì?"
A Nghĩa dừng lại một chút rồi mới lặp lại lần nửa, "Thi thể của A Trung biến mất, thưa cậu chủ. Cảnh sát đã làm mất thi thể của hắn. Trước đó ông chủ có hỏi bọn họ về thi thể, nhưng thật ra thi thể khi đó đã biến mất. Bọn họ giấu kín chuyện đó, vốn tính toán bí mật tìm lại thi thể rồi giao lại cho chúng ta. Nhưng cho đến bây giờ cảnh sát vẫn không tìm thấy.
Hôm nay khi chú Tần cho người tới hỏi mới biết được."
Tịch Chiêu Nhiên nắm lấy di động, không nói chuyện, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
A Nghĩa không nghe được thanh âm của y, có chút do dự nói: "Ông chủ bảo cậu trở về nhà một chuyến."
Tịch Chiêu Nhiên mím môi, trực tiếp cúp điện thoại.
Y ngồi trên ghế sô
-pha, đầu ngửa về phía sau dựa vào lưng ghế, giơ cánh tay trái không bị thương che lại đôi mắt.
Thi thể của A Trung như thế nào lại biến mất? Bị trộm? Ai trộm chứ?
Giữa trưa Tịch Chiêu Nhiên lái xe quay về nhà. Thấy bởi vì chuyện của A Trung mà mọi người đều về nhà. Khoé miệng của y theo thói quen lộ ra nụ cười tao nhã. Sau khi lần lượt chào hỏi mọi người, mẹ của Tịch Chiêu Nhiên gọi y đến ngồi bên cạnh bà. Chờ sau khi y ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền thấy được người cha đã lâu ngày không gặp.
"Cha." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười chào hỏi người cha tuy rằng đã đến tuổi trung niên. Nhưng vẫn còn khoẻ mạnh và anh tuấn. Sau khi nhìn thấy đối phương như có như không gật đầu, y lại chuyển hướng đến chú Tần, người đứng ở phía sau, "Chú Tần, lâu ngày không gặp."
"Đã lâu không gặp, cậu chủ." Chú Tần mỉm cười hướng về phía y gật đầu. Thanh âm nhàn nhạt, nụ cười cũng đạm nhạt theo. Tựa như toàn bộ con người của ông vậy, luôn luôn thản nhiên đứng ở đằng sau một người khác.
"Chiêu Nhiên, tay của con làm sao vậy? Bị thương có nặng không?" Cả phòng đầy người, nhưng dường như chỉ có một mình mẹ y mới chú ý tới cánh tay phải vẫn đang treo trên cổ y. Vẻ mặt bà quan tâm hỏi.
"Không nặng lắm, chỉ gãy xương mà thôi." Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thanh âm tự giễu của mình, tâm tình một lần nữa trở nên buồn bực.
"Tốt lắm, hôm nay mọi người đều trở về đây là vì chuyện của A Trung. Việc này quả thực không thể cho qua như thế. A Trung dù sao cũng trưởng thành ở nhà họ Tịch chúng ta. Hiện tại người đã chết, lại có người trộm mất thi thể của hắn. Đây chẳng khác nào thẳng thừng tát vào mặt Tịch gia. Không xem nhà họ Tịch chúng ta ở trong mắt!" Lão thái gia ngồi ở vị trí cao nhất, trên tay cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất ba lần. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc vì trải qua bao thăng trầm năm tháng.
Không tức giận nhưng đầy uy nghiêm.
Mọi người ngồi đó im lặng không lên tiếng, như chờ xem ai sẽ là kẻ thiếu kiên nhẫn hơn.
Tịch Chiêu Nhiên không để lại dấu vết nhìn lướt qua ba vị trưởng bối. Quyết định không quản chuyện này nhiều.
"Chiêu Nhiên, cháu nói trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tịch Chiêu Nhiên không muốn thêm chuyện, nhưng Tịch lão thái gia lại không muốn buông tha cho y. "Trước khi gặp tai nạn xe cộ đã có chuyện gì xảy ra? Nghe cảnh sát nói A Trung trước khi lái xe còn sử dụng ma tuý?"
Tịch Chiêu Nhiên giương mắt, mặt đối mặt với ông nội mình, mỉm cười nói: "Chuyện tai nạn xe cộ, cháu đã cho A Nghĩa đi điều tra. Nhưng không phát hiện được vấn đề gì, về phần A Trung sử dụng ma tuý. Cháu thật sự không biết, trước kia hắn không hề có biểu hiện giống một kẻ bị nghiện."
"Hắn dù gì cũng cùng cháu lớn lên, hắn làm ra chuyện lớn như vậy, cháu tại sao lại hoàn toàn không biết?" Tịch lão thái gia nghe xong lời y, khoé miệng nháy mắt kéo xuống. Khuôn mặt vẫn là biểu tình nghiêm nghị, nhưng trên người lại ẩn hiện sự tức giận, khiến cho người khác vô thức sợ hãi.
Tịch Chiêu Nhiên chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì, cũng không biết giải thích như thế nào.
"Nếu năm đó, A Trung vẫn đi theo A Hàn thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này." Người cha thuỷ chung vẫn im lặng đột nhiên mở lời. Thanh âm nhàn nhạt nói, người tên A Hàn trong lời nói của ông chính là tên thật của chú Tần. Ông được gọi là Tần Lương Hàn.
Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía cha mình. Cha của y là quan chức cấp cao, đã quen làm một người lãnh đạo. Vì vậy, ông luôn dùng ánh mắt của người ở địa vị phía trên để quan sát, cùng tra xét kẻ ở địa vị thấp. Ngay cả hiện giờ, ông ta cũng dùng loại ánh mắt đó để nhìn con trai mình.
Nụ cười trên mặt của Tịch Chiêu Nhiên dần nhạt xuống. Y hiểu ý câu nói này của cha mình. Ý của ông chính là A Trung sử dụng ma tuý, hay cả vụ tai nạn xe cộ. Tất cả đều là trách nhiệm của y.
"Thời điểm hiện giờ anh đừng nói những câu châm chọc như thế chứ. Cái chết của A Trung đều làm cho chúng ta thật thương tâm. Thế nhưng cũng không thể trách Chiêu Nhiên ah". Chiêu Nhiên cũng bị thương ở tay, xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải là mong muốn của nó." Lúc này mẹ của Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng mở miệng, trong lời nói ẩn chứa sự bảo vệ.
Cha của Tịch Chiêu Nhiên nhìn lướt qua người vợ của mình. Nhưng tầm mắt không dừng lại ở trên người bà mà một lần nữa hướng về phía Tịch Chiêu Nhiên. Khoé miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, hàm chứa sự lạnh nhạt cùng trào phúng. "Ở thành phố T chơi vui không?" ông hỏi.
Gương mặt Tịch Chiêu Nhiên cứng đờ, mím môi không đáp trả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!