Chương 32: Nghiên Vi Đi Phỏng Vấn

Hắn đang nghiêm túc đấy ư?

Nó có giống như lời tỏ tình không nhỉ?

Thư Nghiên cười tủm tỉm mà không trả lời liền. Làm vợ hắn thì có khác gì bây giờ đâu, vẫn chỉ ăn ngủ cả ngày không động tay chân vào bất cứ việc gì cả, chẳng qua chỉ được danh xưng thôi.

"Không muốn làm nữa."

"Không muốn? Em chắc chứ?"

Nghiên Trì nhướn mày, gương mặt hắn tiến sát về phía gương mặt đang dần ửng hồng của cô.

Bé con nhắm mắt rồi kìa? Thật sự không tránh sao?

Chậc, hắn lại muốn trêu đùa cô thêm chút nữa!

Hơi thở mỗi lúc càng gần nhau, nhưng mãi môi vẫn chưa chạm... Thư Nghiên không nghĩ gì nhiều mà vẫn ngồi yên đợi hắn. Hắn thật sự nỡ lòng trêu chọc bé con đáng thương vậy ư?

"Em xem, cơ thể em rất thành thật đó."

Cô mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt lưu manh kia rất gần mình nhưng lại giữ một khoảng cách nhất định, ánh mắt hắn đầy ý cười.

Lời nói và hành động đối lập như vậy, cô giận quá hoá thẹn mà đưa tay đẩy mạnh ngực hắn ra.

Nghiên Trì kịp thời cầm lấy được tay cô đặt lên ngực mình, trái tim hắn đối với cô lúc nào cũng đập loạn nhịp như vậy.

"Em thật sự làm anh tổn thương rồi đấy."

"Anh thấy em quan tâm điều đó sao? Con người xấu xa như anh xứng đáng được như vậy."

Hắn trưng ra bộ mặt ủy khuất dụi đầu vào cổ cô, thanh âm trầm khàn cất lên, "Bébé tu es si mauvais."

(Tạm dịch: Bé con, em thật là hư.)

Thư Nghiên vốn dĩ cũng chẳng hiểu hắn nói gì, cô vô thức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của hắn cảm thấy thật thích thú.

Có lẽ là đã tìm ra được thú vui mới rồi!

Ai đó đen mặt vội bắt lấy bàn tay cô gói trọn lại trong lòng bàn tay mình, sắc mặt cũng chẳng còn vui vẻ nữa.

Cô thật sự xem hắn là cún con sao? Hành động này chẳng khác nào đang xoa đầu của một chú cún cả.

"Em có biết mình đang chọc vào ai không hả? Anh là xã hội đen đó, tin anh bắt cóc em rồi mang đi bán không?"

Lại là trò hù doạ đem đi bán này rồi...

Thư Nghiên rõ vẻ khiêu khích, cô cố tình đưa tay lên sờ vào môi mỏng của hắn "Chú nỡ sao? Bán em cho người khác?"

Bé con của hắn bây giờ đã lợi hại thế rồi, làm sao hắn có thể cưỡng lại được sức cám dỗ đáng yêu này chứ?

Ngón tay đột nhiên bị cắn nhẹ, cô giật mình vội rụt tay lại ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn còn cắn người nữa ư?

"Tiểu yêu tinh, em đang dụ dỗ tôi đấy à?"

Thư Nghiên biết mình đã quá trớn rồi, nếu cứ tiếp tục thì chắc hôm nay sẽ không yên với tên xấu xa này đâu. Cô cười trừ lắc đầu lia lịa rồi nằm xuống giường, quấn chăn lại.

"Em buồn ngủ rồi."

Cũng may bây giờ là buổi tối mới có cớ cho qua chuyện, nếu là ban ngày chắc sẽ không có đường thoát rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!