Chương 8: Khơi Dòng

Xung quanh toàn bộ yên tĩnh.

Tô Nhĩ nhẹ nhàng thở ra:

"Có thể xem như đã tỉnh táo lại rồi." Dứt lời thấy xấu hổ mà gãi gãi đầu:

"Tôi không quá biết dỗ người, cũng may vẫn có hiệu quả."

...

Lời nói cũng như không nói, Trương Hà trước kia còn thấy cậu rất đáng thương, tuổi còn trẻ mà phải tiến vào trò chơi này, không cẩn thận là sẽ đem mạng ném đi.

Bọn họ tốt xấu thì cũng lớn hơn vài tuổi, trải nghiệm cuộc đời cũng vài năm rồi.

Nhưng mà bây giờ...! Kỳ thật trò chơi mới có lợi, nếu không lấy bộ dáng đức hạnh này của cậu ta, sợ là bốn mươi tuổi còn chưa tìm được bạn gái.

Lý Lê có vài phần sợ hãi:

"Quanh đi quẩn lại, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp giết chết quái vật này đi?"

Giết không chết. Tô Nhĩ lắc đầu:

"Nếu như tôi không có đoán sai, những giáo đồ tà giáo này trước khi chết chấp niệm điên cuồng dây dưa cùng một chỗ, mới tạo nên một không gian độc lập."

Cho nên khi cậu đem đứa bé ném ra bên ngoài, Nguyệt Quý thân sĩ mới có phản ứng lớn như thế.

Nếu như lúc ấy đối phương chết ở bên ngoài, chỉ sợ thế giới này trong khoảng khắc sẽ sụp đổ.

Ánh mắt bất thiện lần nữa dừng lại trên người mình, Tô Nhĩ ngước mắt nhìn lại, đối với sát ý sôi trào của Nguyệt Quý thân sĩ, nhoẻn miệng cười:

"Không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng."

Đối phương không có chút nào bị cảm động, còn ném tới ánh mắt cảnh cáo tự giải quyết cho tốt.

"Quỷ đúng là không có tình cảm đáng nói." Tô Nhĩ sau khi từ biệt, mặt làm ra biểu cảm nhắc nhở:

"Sau này mọi người không được để ôn nhu trước mắt lừa dối nhé."

Trương Hà thật sự không có mắt thấy, cưỡng ép uốn nắn chủ đề:

"Ở lâu một khắc đều là uy hiếp, vẫn nên tìm cách làm sao để thoát ra ngoài."

Tô Nhĩ hướng mặt về phía Hiên Viên Ngạo Vũ:

"Tôi nhớ được cậu nói thấy không ít đồ vật tuyên truyền giáo lý tà giáo, ở đâu vậy?"

Hiên Viên Ngạo Vũ sửng sốt, quay người đi vào phòng nhỏ, từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng sách nhỏ.

Tô Nhĩ theo thứ tự đọc qua, cuối cùng tìm được quyển sách giới thiệu về lý thuyết Niết Diễn.

Hiên Viên Ngạo Vũ chần chờ hỏi:

"Nó muốn nghe...! không phải là cái đồ chơi này chứ?"

Tô Nhĩ khẽ vuốt cằm.

"Có phải hay không có chút qua loa?"

Đồ vật để lộ rõ ràng mà nhét vào trong ngăn kéo, tính cất giấu cũng chả nói tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!