Trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng hữu kinh vô hiểm* qua được một kiếp, Hiên Viên Ngạo Vũ không có so đo quá nhiều chi tiết vụn vặt.
Sau khi thoải mái uống một hớp nước, mọi người mới bắt đầu hậu tri hậu giác* đem lực chú ý đặt trên tấm ảnh trong túi Tô Nhĩ.
*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
*hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc.
Ngoại trừ Trương Hà, không ai biết rõ lai lịch của ảnh chụp này, Tô Nhĩ giải thích dăm ba câu, Lý Lê vẻ mặt hâm mộ:
"Cái này có phải là đạo cụ mà trong sách tuyên truyền đề cập tới?"
Tô Nhĩ:
"Cũng không chắc là bảo vệ tính mạng hay sát hại tính mạng nữa."
Lý Lê kịp phản ứng:
"Không thể khống chế hay sao?"
Tô Nhĩ gật đầu.
Ánh mắt hâm mộ trong nháy mắt nhạt đi rất nhiều, vong hồn có thể tạo ra ảo giác, ai biết nó có thể ra tay với người nắm giữ nó không.
Lý Lê mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Vũ:
"Qua 15 nữa, lại tới thời gian kể chuyện xưa rồi."
Chủ đề trong nháy mắt trở nên trầm trọng.
Hiên Viên Ngạo Vũ:
"Có thể thử ném tiếp lần nữa hay không?"
Tô Nhĩ:
"Lúc trước là do bất ngờ, nhưng sáng nay nó không nghe chuyện xưa nên vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo."
Lúc tỉnh đối với tiểu quái vật này động thủ động cước, thật sự có chút mạo hiểm.
Lần này thế nhưng là đến phiên Trương Hà kể chuyện xưa, tâm trạng hắn căng thẳng:
"Thật sự không được thì cho nó ăn ít thuốc rồi ném ra bên ngoài!"
Lý Lê:
"Chỗ nào có thuốc? Hơn nữa làm sao cho ăn?"
Liền trên ý nghĩa chân chính cũng không tính, thường ngày cũng chưa từng thấy qua đứa bé uống nước hay là đi vệ sinh.
"Tôi thấy trong góc có thuốc diệt chuột."
Trương Hà nghiến răng:
"Đừng quên nó ăn thịt tươi, cùng lắm thì tôi cắt lấy một miếng thịt."
Cắt thịt để bảo vệ tính mạng, cũng đáng.
Lý Lê không muốn giội một gáo nước lạnh, do dự một chút vẫn là nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!