Tang...! gì cơ?
Lão giả không hiểu thuật ngữ mới lạ này lắm, trực tiếp đi tới, nói với giọng ra lệnh: Tránh ra.
Tô Nhĩ nào dám tránh, trạng thái tồn tại của Thiên Nhất Quái càng thiên về nửa người nửa quỷ, trên người còn có một chút đạo hạnh.
Lỡ mà bị cảm nhiễm thì còn ai có thể đối phó được?
Lão giả không có vẻ gì là sợ hãi, mắt thấy sắp bị đẩy ra, con ngươi Tô Nhĩ khẽ động đột nhiên nói:
"Tại sao ông không tự đoán mệnh cho mình?"
Đoán không ra.
Lão giả trần thuật sự thật:
"Năng lực của ta, chỉ có thể xem bói cho người khác thôi."
"Cái gọi là tang thi, có thể thoát khỏi luân hồi!"
Cách nói phóng đại rất dễ hấp dẫn lực chú ý của người khác, lời này vừa nói ra, ông lão quả nhiên không có trực tiếp động thủ.
Đã có thời gian giải thích, Tô Nhĩ vội vàng bắt đầu nói điểm quan trọng:
"Có điều chúng chỉ là những cái xác không hồn..."
Tận lực dùng từ ngữ phổ thông dễ hiểu đi miêu tả mối nguy hại của tang thi, thời đại này bất cứ ai nghe được ngôn luận như này đều cho rằng là chuyện hoang đường*, cũng may bản thân ông lão sẽ không đi theo hướng bình thường, đi nghiên cứu cũng không có bình thường cho lắm, đại khái hiểu rõ bảy tám phần, nghi ngờ hỏi:
"Sẽ lây nhiễm giống như ôn dịch sao?"
*: thiên phương dạ đàm, chuyện nghìn lẻ một đêm, chuyện khó tin, hoang đường.
Tô Nhĩ cười khổ:
"Ôn dịch tốt xấu thì cũng có thể chữa trị, nhưng bị thứ này cắn thế thì hoàn toàn xong rồi." Hít sâu một hơi nói:
"Một khi không được ngăn chặn kịp thời, sẽ lây nhiễm cho những người khác, cho con cháu sau này, thế giới này sớm muộn gì cũng chấm hết."
Trong mắt người chơi, người và quỷ bên trong phó bản đều là NPC, dù vậy, Tô Nhĩ cũng tự nhận cõng không nổi cái tội hủy diệt thế giới.
Lão giả nhìn chằm chằm cậu, dường như đang đánh giá thật giả trong lời nói.
Rầm! Mép cửa sắt đã biến dạng, có vẻ là sắp không chống đỡ được bao lâu.
Trong lúc cầm cự, Tô Nhĩ lộ ra vẻ lo lắng.
Lão giả rốt cuộc cũng có động tác, nhíu mày mang đến một tảng đá lớn đè lên trên, âm thanh phía dưới trở nên trầm đục, nhưng tảng đá lắc lư đã chứng minh đồ vật bên trong không có bất kỳ ý định từ bỏ để đi ra ngoài.
Người chết đương nhiên là không biết mệt rồi, nhất là cơ thể người chết đã được Thiên Nhất Quái cải tạo qua, càng thêm cường hãn hơn.
Tô Nhĩ gầm nhẹ một tiếng:
"Tới phủ đệ của Vương Tuần, tìm đồng bọn của tôi. Tai họa đang đến gần, tối nay chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực đi giải cứu thế giới này!"
...
Đều là nói cả, giọng điệu cũng dõng dạc, nhưng từ trong miệng cậu, nghe như nào cũng thấy rất chói tai.
Lão giả nhìn Tô Nhĩ một cái thật sâu, cũng không sợ cậu thừa cơ chạy trốn, nếu là nói dối, chạy tới trên phố chính là tự tìm đường chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!