Chương 4: Không Phục Thì Lên

Editor: caramela

Beta

-er: xiangxiang48

_______________________

Biểu tình trên mặt Tô Nhĩ không có chút nào mềm lòng, ngón tay dịch đến chỗ khác trên ảnh chụp, ở trên mặt người đàn ông và đứa bé cọ xát:

"Nên xuống tay từ ai thì tốt đây?"

Người phụ nữ mặc kệ cảm giác đau rát trên cánh tay, oán hận nói:

"Lấy thân nhân ra uy hiếp, cậu có còn là người không?"

Tô Nhĩ trần thuật sự thật:

"Tóm lại bà không phải."

Không biết phẫn nộ có thể hay không kích phát tiềm lực của quỷ, cậu không muốn dùng quá nhiều lời nói kích thích bà ta, bắt đầu hỏi một vấn đề mới:

"Nơi này từng phát sinh chuyện gì?"

Dừng lại một chút rồi lắc đầu:

"Được rồi, hỏi từng vấn đề một quá phiền toái."

Ào ào!

Âm thanh xả nước bồn cầu lại vang lên lần nữa, Tô Nhĩ ấn rất nhiều lần, ảnh chụp bị treo bằng sợi dây gỡ xuống từ cái chổi, mấy lần thiếu chút nữa đã dính vào nước.

Đầu sỏ gây tội không chút nào mềm lòng lẩm bẩm:

"Chỗ này chắc không cần phải tuân thủ việc tiết kiệm nước, còn có, bà vừa mới hỏi tôi có phải là người hay không...! Tôi vẫn luôn hoài nghi chính mình có một thân thế bi thảm đáng kinh ngạc."

Tôi biết, người phụ nữ khóc không ra nước mắt:

"Cậu là từ trong địa ngục bò ra."

Nếu không phải là ác quỷ mười tám tầng địa ngục, như thế nào sẽ làm ra hành vi đáng sợ như thế!

Tô Nhĩ từ trên cao nhìn xuống ảnh chụp bị treo lơ lửng, lại mang theo chút u buồn thâm trầm của thanh niên văn nghệ:

"Nếu tôi xả nước bồn cầu thì bà sẽ có câu chuyện xưa nào sao?"

...! Có.

Cũng không khác lắm so với đại đa số mọi người, người phụ nữ tên là Lâm Quyên, từng có một công việc không tệ, thuận lợi cùng bạn trai yêu đương nhiều năm tiến tới hôn nhân, sinh hoạt bình thản lại bởi vì có con mà bắt đầu thay đổi.

Nó rất đáng yêu, người phụ nữ vì chìm vào trong hồi ức mà oán độc trong ánh mắt cũng tan biến đi một ít:

"Đáng tiếc nó trời sinh có chứng hen suyễn rất nghiêm trọng, đi mấy bệnh viện rồi nhưng vẫn không thể trị khỏi tận gốc."

Mỗi khi nhìn đứa con phát bệnh giống như con cá vàng cố sức há to miệng hô hấp, làm lòng cha mẹ đau như muốn thắt lại.

"Thẳng đến một hôm, tôi tan tầm về nhà gặp được một bạn học cũ nhiều năm không gặp, cô ta rất nhiệt tình mà lôi kéo tôi hàn huyên tâm sự", người phụ nữ thở dài:

"Sau đấy tôi dần dần ý thức được không đúng, cô ta cố ý vô tình tuyên dương một giáo phái, tên là Niết Diễn phái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!