Nhớ lại sáng nay lúc người chủ trì rời khỏi quỷ trạch chỗ Thiên Nhất Quái dáng vẻ tiêu sái bao nhiêu, với vẻ phẫn nộ bây giờ hoàn toàn trái ngược nhau.
Khi đó Thần Toán Tử chắc là cho rằng chỉ cần làm cho đứa bé xuất hiện trước mặt mình, tất cả vấn đề sẽ có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, tất cả học sinh cấp ba đều có được niềm tin kiên định: Mệnh là do ta không do trời.
Giám thị giúp đỡ học sinh không biết điều ăn gian, mới là căn nguyên dẫn phát đến bi kịch.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tô Nhĩ cũng không quy toàn bộ trách nhiệm về bản thân mình, vì thế trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
Cậu không dễ dàng từ bỏ giãy giụa, chạy vào phòng bếp bảo người ta luộc vài quả trứng, lần nữa bắt lại đứa bé trước mặt, cố gắng bắt đầu một đợt giáo dục tình cảm mới.
Sau lần thứ hai nói xong câu Gia phụ Tô Nhĩ vẫn không được ăn trứng gà, đứa bé bắt đầu giận dữ mà vỗ tay, lòng bàn tay vỗ đến đỏ lên cũng không dừng lại.
Được rồi.
Kỷ Hành ở phía sau cậu thản nhiên nói.
Tô Nhĩ cũng lo lắng cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ sẽ phản tác dụng khiến nó sớm hắc hóa, vì vậy đưa trứng gà cho đứa bé, đứng dậy rời xa chỗ làm mình thương tâm.
Đứa bé ra tay không biết nặng nhẹ, vài miếng vảy của con rắn hoa bị cọ đến mức sắp rụng hết, lúc này ủy khuất mong ngóng đi theo sau lưng Tô Nhĩ, nhìn cái mặt người đáng sợ sắp hình thành chỉ còn vẻ suy sụp.
Nó ỉu xìu không đòi máu nữa, ngược lại làm Tô Nhĩ bớt việc.
Không khí trong lành thổi tan mấy phần phiền muộn.
Phong cảnh nổi bật trong phủ không mang vẻ hòa hài, mà là xa hoa, đi vài bước là có thể gặp được cảnh trí kỳ công chế tạo, ví dụ như ở hậu viện còn xây một thác nước nhỏ đặc biệt.
Giọt nước tràn ra, vừa vặn xối lên thân rắn hoa, da rắn vằn vện run lên, dường như còn rất hưởng thụ.
Tô Nhĩ tạm thời ném chuyện đứa bé ra sau đầu: Bây giờ đi đâu?
Tìm Vệ Tuấn. Kỷ Hành dừng bước lại:
"Dựa theo đoán mệnh của Thần Toán Tử, qua 12 giờ đêm nay, Vệ Tuấn có khả năng sẽ chết chìm."
Sau Vệ Tuấn, chính là Tào Nhạc Đạo.
Mà chỉ dựa vào con rắn hoa, tuyệt đối không ngăn cản được số mệnh tử vong.
Bên ngoài gõ cửa hồi lâu cũng không thấy trả lòi, đẩy cửa đi vào, trong phòng trống không.
Hỏi lại hạ nhân, đều nói không phát hiện Vệ Tuấn đi ra ngoài.
Tô Nhĩ: Mất tích?
Kỷ Hành: Không nhất định.
Cách lúc người chơi tách nhau ra còn chưa tới một canh giờ, Vệ Tuấn cũng có thể là có kế hoạch khác vội đi làm chuyện khác.
Hai người tạm thời ngồi trong phòng chờ, trong lúc này Tô Nhĩ đột nhiên có một ý nghĩ:
"Nếu như số mệnh là tuyệt đối, vậy có phải trước khi vận mệnh đến, bất kể là làm chuyện nguy hiểm gì cũng sẽ không chết không?"
Đương nhiên cậu cũng biết loại ý nghĩ này không thực tế, ở chỗ Thiên Nhất Quái, chậm một bước là Lý Ly có thể đã bị rắn cắn chết.
Kỷ Hành lắc đầu:
"Lời tiên đoán Thần Toán Tử đưa ra là chỉ tử kiếp, có nghĩa là trước đó gặp phải khó khăn, đều có một đường sống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!