Chương 36: Đứa Trẻ Kỳ Lạ

Vài giây trước khi tiếng nói hạ xuống, Kỷ Hành liếc nhìn về phía Vệ Tuấn, người sau khẽ vuốt cằm.

Tô Nhĩ cách gần đó, thấy rõ mấy người chơi giá trị võ lực khá cao đã chuẩn bị tốt để chạy trốn.

Trong phó bản, có quỷ là có thể liều chết đánh cược một lần, còn...! giống như ông lão này, khả năng đánh thắng cực kỳ nhỏ bé.

Kỷ Hành tối hôm qua đã an bài xong, ông lão cực kỳ yêu thích những con rắn này, một khi đối phương động thủ, bọn họ sẽ ngay lập tức công kích con rắn, rồi tách ra chạy trốn.

Trước mắt ông lão đã bị bọn họ làm cho tức giận đến đỉnh điểm.

"Không biết sống chết." Khẽ quát một tiếng, bị hình ảnh con rắn chết trôi lềnh bềnh trong giếng nước kích thích, bàn tay ông lão trong nháy mắt nổi đầy vảy, chộp về phía Tô Nhĩ.

"..."

Tô Nhĩ bối rối, vì cái gì hết lần này tới lần khác chọn mình vậy?

Nỗ lực ổn định lại tâm thần, ngửa mặt lên trời cao giọng nói: "Thần Toán Tử, cứu tôi!"

Tiếng nói này phát ra, động tác của ông lão chậm lại giữa không trung, không vì cái khác, Tô Nhĩ nhìn qua không có quá mức sợ hãi.

Cuối cùng có cảm giác bị một tên tiểu bối hù dọa thật sự quá mất mặt, lấy lại tinh thần cười lạnh một tiếng: "Hôm nay dù có là Thiên Vương lão tử đến..."

Còn chưa dứt lời, đã bị một đòn tấn công chí mạng lùi về sau ba bước.

Vệ Tuấn quét mắt nhìn Kỷ Hành trước đó chuẩn bị lên kéo Tô Nhĩ về, buồn bực đạo cụ của đối phương từ lúc nào đã trở nên lợi hại như thế, có thể cách không đánh quỷ.

"Không phải tôi." Kỷ Hành lắc đầu.

Vệ Tuấn cả kinh, lại nhìn phía trước, nhiều ra một bóng người.

Thần Toán Tử vẫn mặc quần áo cũ nát, tay trái cầm theo một bộ bàn ghế nhỏ, không đồng ý mà lắc đầu: "Trời cao có đức hiếu sinh, nên phải tôn kính, loại lí do thoái thác Thiên Vương lão tử này không tốt lắm đâu."

Trong mắt ông lão hiện lên kiêng kị, vảy trên tay biến mất, ngụy biện nói: "Ta chỉ là muốn cho bọn họ một bài học, cũng không có ý giết người."

Thần Toán Tử mỉm cười, không biết có tin hay không.

Tô Nhĩ quay người cùng mọi người tụ hợp, mấy đạo ánh mắt đồng loạt hỏi thăm tới, làm cho cậu có cảm giác như bị đèn sân khấu chiếu vào, nhịn không được nuốt nước miếng: "...! Vì sao lại nhìn tôi như thế?"

Tống Giai Nguyệt vẻ mặt phức tạp: "Cậu với người chủ trì...! cuối cùng là quan hệ gì vậy?"

Tô Nhĩ hiểu đại khái nghi ngờ của cô, đáp lại: "Kỳ thật cho dù là Quỷ Vương, cũng bị quy tắc ở đây hạn chế, muốn giết người sẽ phải tạo ra điều kiện, nếu không còn có đường sống nào cho chúng ta nữa."

Giống như đầu lâu vậy, cung cấp giấy đỏ là phiếu bầu có thể bảo vệ tính mạng, nhưng vào ban đêm lại biến thành bùa đòi mạng thu hút quỷ.

Mà ông lão vừa mới ra tay tuy là bị bọn họ chọc giận, nhưng cũng không hợp quy tắc, xét cho cùng, tất cả hành động của người chơi không trực tiếp phát động điều kiện giết người.

Bảo vệ quy tắc là một trong những chức trách của người chủ trì, đương nhiên phải ngăn cản.

Tống Giai Nguyệt há hốc mồm, cũng không biết nên nói cái gì, Kỷ Hành bên cạnh thấy thế không khỏi lắc đầu, sách tuyên truyền nên sửa lại rồi, rất nhiều người chơi cao cấp ưu tú đều quá sợ hãi người chủ trì.

Rồi lại quên lợi dụng thỏa đáng, tư tâm người chủ trì là muốn người chơi chết, nhưng trên hành động thực tế vẫn phải bảo vệ.

Thần Toán Tử mỉm cười duỗi ra một ngón tay: "Không có lần sau."

Ông lão không cam lòng, đến cùng vì đuối lý mà nhịn xuống trước.

"Tiếp tục đi." Thần Toán Tử bước ra khỏi cửa, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Hắn vừa rời khỏi, bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!