Tô Nhĩ từ lâu đã mơ hồ có dự cảm, lý giải của mình về trò chơi không giống với những người khác, lúc nói chuyện với Vệ Tuấn lần nữa trong ngôi miếu đổ nát đã chứng minh điều này.
Rốt cuộc thì có muốn đi con đường tối tăm* hay không, đã từng là vấn đề làm cho mọi người bối rối.
* một con đường đi đến màu đen, ý nói kiên quyết đi tới cùng, bất chấp hậu quả để đạt được một mục tiêu nào đó, mang cả nghĩa tích cực và tiêu cực (theo Baidu)
Hiện giờ ——
Tô Nhĩ hơi nghiêng mặt, nhìn qua đồng đội nói: "Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, nhưng chân lý lại nắm giữ ở trong tay rất ít người.
Mà kết quả thực tế của tôi đều tốt, tôi đại biểu số ít, cho nên tôi chính là chân lý."
"..."
Vệ Tuấn cổ họng khẽ động, liếc mắt nhìn Kỷ Hành: "Không đi khuyên nhủ hả?"
"Khuyên thế nào đây?" Kỷ Hành tỉnh táo nói: "Lại tìm cho cậu ấy người xem bói à?"
Chủ đề thảo luận cứ thế mà kết thúc.
Chuyện nào ra chuyện đó, Tô Nhĩ tư thế ngồi đoan chính, nhìn qua ông lão chậm rãi nói: "Lời này không quá rõ ràng rồi, vơ đại một người trên đường cũng có thể nói."
Sắc mặt ông lão bất thiện, nhưng lại không cách nào phản bác, dù sao vẫn là hắn xem bói không đến.
Cố nén xúc động nói từ cút, đem oán khí giận chó đánh mèo đến chỗ khác.
Nương theo một tiếng Đùng, cái chén trên tay nặng nề đặt xuống bàn đá, phía dưới đáy thậm chí bởi vậy mà có vết nứt.
"Kế tiếp." Vẻ mặt ông lão không tốt nói.
Muốn hỏi thêm nữa, chỉ là quan sát vẻ mặt đối phương, trong mắt thật sự mang vài phần sát ý, Tô Nhĩ thức thời đi ra.
Vệ Tuấn có chút hối hận vừa mới nãy không ngăn cản Tô Nhĩ, từng bước đi lên, lúc này hắn ngồi đối diện ông lão, đối mặt chính là một khuôn mặt tràn ngập phẫn uất.
"Còn một ngày nữa sẽ bị chết đuối." Ông lão lãnh đạm nói: "Nếu muốn còn sống, sẽ phải lừa gạt ông trời."
Vệ Tuấn phối hợp hỏi câu lừa gạt bằng cách nào.
Biểu cảm ông lão lúc này mới trở nên sung sướng một chút: "Rất đơn giản..."
Tay áo hất lên, chén trên bàn rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy đồng thời tràn ra chất lỏng còn sót lại bên trong.
Theo bản năng Vệ Tuấn lấy ra một lá bùa đặt trong tay, mắt thấy ông lão không có ý định sẽ ra tay, bảo trì cảnh giác cao độ, nhưng cũng không có ra tay.
Rất nhanh đã chứng minh phán đoán của hắn là chính xác, ông lão vẫn ngồi bất động như thế, dịch thi thể ngấm vào đất đưa tới vài con rắn hoa.
Trước đấy không nhìn kỹ, chỉ muốn thoát khỏi quỷ đánh tường, hiện giờ đã có cơ hội quan sát ở khoảng cách gần, mới phát hiện con rắn này khác với loài rắn bình thường, cái mặt đó...! Lại có vài phần giống người không thể giải thích được.
Đầu rắn so với rắn thường lớn hơn nhiều, mắt cũng không giống với rắn thường mà vừa tròn vừa dữ tợn, trong mắt của nó dường như mang vài phần trí khôn.
Ông lão đến gần sờ lên con rắn, cười nhạt nói: "Trong sách ghi chép qua, rất nhiều vị thần lợi hại đều là mặt người thân rắn."
Điều này Vệ Tuấn cũng không xa lạ gì, trong đó được nhiều người biết đến nhất lầ Nữ Oa Chúc Cửu Âm.
Ông lão lại nói: "Mệnh số thiên định, khó có phương pháp trốn thoát." Nói xong nhìn qua con rắn ánh mắt càng thêm ôn nhu: "Đây chính là thành quả ta nghiên cứu ra."
Con rắn hoa thè lưỡi ra liếm xong dịch thi thể trên mặt đất, co rúc ở một bên, kêu vài tiếng xì xì...ì... iiii, ông lão đặt một quyển sách trước mặt nó, con rắn hoa dùng lưỡi rắn lật giấy, xem đến say sưa.
Một màn này làm cho da đầu mọi người tê dại, Vệ Tuấn nhíu mày: "Những thứ này...! Đến tột cùng là người hay rắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!