Hôm qua mới leo núi hồi lâu, người chơi giá trị võ lực hơi thấp một chút lúc xuống núi cảm giác chân có chút đau nhức.
Sau trận mưa con đường trở nên lầy lội, giày tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh bộp bộp, át đi cuộc nói chuyện của Tô Nhĩ và Vệ Tuấn.
Bất cứ lúc nào hồ ly cũng không buông tha cho một chút xíu cơ hội để có thể chạy trốn, trên đường đi còn cố cắn nát đầu lưỡi tự tử giả chết, chỉ là bất kể cô ta dùng chiêu trò gì, Kỷ Hành đều không đếm xỉa, chuyên tâm đi đường.
"Ta muốn đi vệ sinh." Lúc nói chuyện máu tươi nhỏ xuống chỗ lông tơ trên cổ, tạo thành vết máu, nhìn rất đáng thương.
Cái yêu quái thiếu chính là nhân tính, chứ không phải xấu hổ.
Thấy Kỷ Hành phớt lờ, hồ ly trực tiếp đi tiểu giữa không trung.
Kỷ Hành cau mày, lực đạo trên tay hơi nới lỏng một chút, Tô Mị trong lòng vui vẻ, muốn liền một mạch giãy giụa chạy trốn.
Ý nghĩ thì rất hay, tiếc là Kỷ Hành không cho cô ta cơ hội này, nhanh chóng đưa một tay ra phía trước, xách hồ ly ở giữa không trung, bảo trì một khoảng cách nhất định.
Ý đồ thất bại, hồ ly lộ ra hàm răng sắc bén, trong cổ họng phát ra một hồi quái âm.
Lại cố duỗi móng vuốt sắc bén ra cào anh, nhưng bị giữ chặt như vậy, thân thể không cách nào phối hợp, rơi vào trong mắt người khác, càng giống như đang đạp chân loạn xạ.
Mắt thấy một màn này, Vệ Tuấn tiến hành giáo dục tại chỗ: "Cậu nhìn đi! Yêu chính là yêu, tận khả năng tránh đi, không nên bị bất kỳ biểu hiện nào của chúng nó ra đánh lừa."
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn, Tô Nhĩ đột nhiên nhớ đến đạo sĩ chững chạc nghiêm nghị trong kịch truyền hình, nghiêm túc gật đầu phụ họa theo.
Lúc đi đến giữa sườn núi, đột nhiên mở miệng hỏi Kỷ Hành đi phía trước: "Anh cảm thấy thế nào?"
Kỷ Hành đưa ra một câu trả lời không ngờ tới: "Vạn vật bình đẳng."
Sau đó xoay người lại trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhĩ nói tiếp: "Tôi không tin người, cũng không tin yêu."
Làm tròn lên là, thái độ đối xử của anh với các loài khác nhau đều trước sau như một.
"..."
Khi đứng dưới chân núi, miễn cưỡng có thể nhìn thấy nơi phồn hoa phía xa, đợi đến lúc chính thức đi men theo hướng đó, mới phát hiện thành Thiên Cơ so với trong tưởng tượng càng thêm náo nhiệt hơn.
Vừa tiến vào thành, liền thu được ánh nhìn chăm chú từ mọi phía.
Người đi đường xung quanh đều mặc trường bào rộng thùng thình, tóc buộc quy củ, cùng so sánh, bọn họ như là người ngoại lai.
"Là yêu nhân sao?"
Sau khi tiếng xì xào đầu tiên truyền ra, cuộc thảo luận giống như đun nước sôi, càng ngày càng mãnh liệt.
Kỷ Hành thong dong mà đi đến phía trước, xách hồ ly trong tay lên: "Chúng tôi là người tu đạo xuống núi rèn luyện, vì bắt lấy hồ yêu làm ác, không tiếc dựa theo cách ăn mặc yêu thích của hồ yêu, vất vả ẩn núp mấy tháng."
Dứt lời ánh mắt lạnh lẽo, ra lệnh hồ ly mở miệng.
Tô Mị rất muốn phản bác thẩm mỹ của cô ta không có vấn đề, nhưng lại chọn cách đóng chặt miệng mình.
Kỷ Hành dùng sức dưới tay, đột nhiên nở nụ cười: "Không nói lời nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương."
Tô Mị run run rẩy rẩy nói: "Nô, nô gia..."
Vừa mới mở miệng, một trận gió thơm thổi tới, trong nháy mắt có mấy nam tử vây xem tâm thần một hồi kích động.
Kỷ Hành nhẹ nhàng nhấn một cái vào miệng vết thương, Tô Mị đau đến kêu thảm một tiếng, bất đắc dĩ thu lại mị thuật.
Người vừa mới bị mê hoặc tỉnh táo lại: "Miệng có thể phun tiếng người! Quả nhiên là yêu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!