Editor: caramela
Beta
-er: xiangxiang48
_______________________
"Tìm đường chết a!"
"Tôi còn chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy."
Người khoanh tay trước màn nước thảo luận, ở phía xa lục tục đi tới một vài người nữa, đều là thành viên của đội ngũ bị tổn thất nặng nề trong phó bản thế giới này, phải nhận thêm thành viên mới.
Lúc nhìn thấy người đàn ông cao lớn, hai bên liếc mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh bị hành động của người trên màn hình thu hút.
"Cậu ta sẽ không phải là muốn đi cầu cứu người chủ trì đấy chứ?"
Ước chừng thật sự là vì không biết nên mới không sợ, theo ý nghĩ nào đó, sự tồn tại của người chủ trì thậm chí còn đáng sợ hơn so với quỷ quái.
Trong màn hình, Nguyệt Quý tiên sinh đã nghiêng người cho Tô Nhĩ đi vào, cửa chậm rãi bị đóng lại, có một cô gái xinh đẹp không đành lòng: "Phỏng chừng sẽ chết rất thảm."
Mùi hương nhàn nhạt của hoa trên người bay đến, đóa hoa bên tai Nguyệt Quý tiên sinh màu sắc ban đêm sáng hơn một ít so với ban ngày.
Tô Nhĩ: "Nơi này phát sinh cái gì cũng đều bị theo dõi sao?"
Nguyệt Quý tiên sinh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào phần cổ yếu ớt, cười nói: "Đương nhiên sẽ không."
Tô Nhĩ đi đến trước mặt hắn: "Ông chuẩn bị giết tôi?"
Loại dê tự vào miệng cọp này còn chủ động tiến về trước một bước đúng là làm cho người ta bị mê hoặc.
Nguyệt Quý tiên sinh ngây ra trong nháy mắt đột nhiên cảm nhận được bên hông tê rần.
Cúi đầu nhìn qua thấy đồ vật đen sì đâm vào phần bụng, nhíu mày: "Cái quái gì đây?"
Súng phóng điện vô dụng.
Thời điểm Tô Nhĩ tới đã định một phen đánh cược, rất rõ ràng, cậu thất bại rồi.
Mặt không đổi sắc thu tay lại: "Thoải mái chứ?"
Nguyệt Quý tiên sinh dễ dàng đoạt lấy đồ vật trong tay cậu, thoáng nghiên cứu một chút lại đột nhiên ném trả vào tay Tô Nhĩ, vừa rồi thứ này...! Hình như hấp thu sinh mệnh lực trên người mình.
Tô Nhĩ nguyên bản làm động tác hai tay chuẩn bị, lợi dụng lò xo làm cơ quan nhỏ, một khi Nguyệt Quý tiên sinh đụng đến vị trí kia, sẽ bị quẹt vào tay, cậu liền có thể thừa cơ tấn công vào đóa hoa hồng bên tai đối phương.
Đóa hoa phô trương như thế bình thường đều tương đương với trái tim của BOSS.
Đương nhiên, tỉ lệ thành công của mình còn chưa đủ 10%.
Nhưng nếu như lưu lại trong phòng, chắc hẳn liền 5% cũng chưa tới.
Dù sao con rắn kia tốc độ quá nhanh, dù làm bị thương, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, tám phần là cậu sẽ bị cắn trúng.
Hiện tại xem ra, cái súng phóng điện này cũng không phải là không có tác dụng.
Bảy ngày bảy đêm?
Chúc Vân ở trong điện thoại đặc biệt nhắc tới quyển sách này...! Nếu là bởi vì bị cấm toàn mạng xã hội, có lẽ bí quyết sống sót chính là buông thả chăng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!