Chương 29: Có Thành Tựu Mới

Tô Nhĩ:

"Tôi nấu bát mì mất một vạn sáu đấy, không ngon à?"

Cậu có một suy đoán táo bạo, quỷ quái càng lợi hại, mức tiền thưởng nhận được càng nhiều.

Ví dụ như trong nhiệm vụ hôm qua, quái vật và lão bà bà đã trả thù lao tối đa, đáng tiếc quái vật thiên về dùng độc, thứ này đối với người thì có ích, nhưng đối với đồng loại có lẽ sẽ giảm bớt hiệu quả đi nhiều.

Như vậy, thợ trồng hoa có lẽ là có thực lực yếu nhất trong lâu đài.

Tô Nhĩ thản nhiên từ trong túi áo lấy ra con búp bê, sắc mặt thợ trồng hoa khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị:

"Tại sao cậu lại có đồ vật của bà già đó?"

Tô Nhĩ duỗi tay ra dưới ánh mặt trời rồi vẫy vẫy, làn da càng trở nên trắng nõn hơn.

"Bà ta rất thích tay của tôi," Tô Nhĩ cười nói:

"Nếu có người bắt nạt tôi, tôi sẽ lấy đôi tay này đi đổi, để bà bà đến đòi lại công bằng."

Nhân loại có bản năng cầu sinh, phản ứng lúc đầu của thợ trồng hoa là cảm thấy vớ vẩn, nhưng mà lúc cúi đầu nhìn xuống thùng canh thịt viên đầy dầu mỡ, lập tức lâm vào trầm mặc.

Nhìn thấy trong mắt đối phương có một tia kiêng kị, Tô Nhĩ hài lòng cong cong khóe miệng.

Mơ hồ cảm giác được điều gì đó, giương mắt nhìn lên liền vừa vặn chạm mắt với Diêu Tri trước mặt.

Người sau nhìn chằm chằm vào cái đĩa trong tay cậu và cái thùng thịt viên đã có chút nguội, đột nhiên tháo kính mắt xuống, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.

Dùng hành động thực tế thể hiện rõ cái gì gọi là nhắm mắt làm ngơ.

Tô Nhĩ mím môi, đặt đĩa xuống, cùng lúc nghe thấy rõ thanh âm thợ trồng hoa cũng để dao nĩa xuống, hai bên tạm thời đạt được thỏa thuận.

Vừa mới nãy còn đắc tội tàn nhẫn, bây giờ lại lấy lòng nói:

"Sinh nhật vui vẻ, mong ông nhanh chóng trở thành Quỷ Vương."

Thợ trồng hoa giọng nói lạnh lùng:

"Không có khả năng kia đâu."

Tô Nhĩ không khỏi liếc về phía búp bê trong tay.

"Bà già đó lợi hại, nhưng bà ta mãi mãi sẽ không trở thành Quỷ Vương được."

Tô Nhĩ thuận theo lời nói mà hỏi: Vì sao?

Lời nói của thợ trồng hoa lộ ra một tia hả hê:

"Ở đây, chỉ có thể có một Quỷ Vương."

Mùi máu tươi vẫn còn, nhưng bị gió thổi tản đi một chút, bầu không khí không còn căng thẳng như lúc trước.

Tô Nhĩ nắm chặt thời cơ:

"Hội đấu giá ngày mai, ông có tham gia không?"

Thợ trồng hoa ăn miếng bánh ngọt

", khóe miệng dính máu:"Tất cả mọi người đều sẽ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!