Chương 27: Vận Chuyển

Đầu cầu thang, Diêu Tri chuẩn bị tiếp ứng đã tính xong đường chạy trốn.

Trên bảng nhiệm vụ có một nhiệm vụ là chăm sóc hoa cỏ, thù lao rất thấp nên có vẻ hệ số nguy hiểm không lớn lắm.

Nếu như có thể chạy đến chỗ người làm vườn, ứng đối sẽ an toàn hơn chút.

Một phút đồng hồ sau, Tô Nhĩ xuất hiện, bên cạnh còn nhiều thêm tồn tại khủng bố.

Lo lắng lão bà bà mang kéo đi đằng sau sẽ đột nhiên đến đâm cho phát, cậu cố ý thả chậm bước chân, rớt lại phía sau gần nửa bước.

Diêu Tri ném qua ánh mắt dò hỏi.

Tô Nhĩ cười đến không chút nào để ý:

"Em dẫn vị bà bà này trở về phòng lấy da."

Diêu Tri là người thông minh, lập tức hiểu tính toán của cậu.

Phương pháp này khả thi, nhưng cũng phải đánh cược xem có đủ may mắn không...! Quái vật kia cũng không ngu mà coi người này là mẹ ruột, một khi quái vật thực lực càng mạnh hơn nữa, xui xẻo chính là bọn họ.

Tô Nhĩ rất rõ ràng điểm ấy, nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Lâu đài cổ rất lớn, lão bà bà đi đường tốc độ lại chậm, đi một đoạn đường cũng mất khoảng mười phút.

Một lần nữa đứng ở bên ngoài phòng 1233, Tô Nhĩ âm thầm bình tĩnh lại tinh thần, mở cửa phòng.

Ở trên trần nhà. Trong nháy mắt đẩy cửa ra, cậu hạ giọng nói một câu.

Cho dù trước đây không lâu đã làm công tác vệ sinh, toàn bộ cửa sổ phòng đều mở rộng, mùi vị tanh hôi cũng không có tản đi bao nhiêu.

Sâu bên trong chục đôi mắt màu vàng sẫm lóe ra tia đỏ tươi khi nhìn thấy Tô Nhĩ, biểu hiện rõ sự đói khát.

Từ lúc Tô Nhĩ rời đi, nó đã có quyết định, một khi biết được tin tức đồng loại sẽ nuốt người này trước cho no bụng đã.

Tô Nhĩ còn làm tốt hơn thế, dựa vào đứng cạnh cửa, nói chuyện mơ hồ không rõ:

"Có thấy thoả mãn không?"

Lão bà bà dùng ánh mắt thợ may đánh giá quái vật, có chút bắt bẻ nói:

"Bộ phận phần đuôi có khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng diện tích thì đủ dùng rổi."

Quái vật cũng đang ngó chừng lão bà bà, phản ứng đầu tiên không phải nghi hoặc Tô Nhĩ vì sao đưa bà ta tới, mà là chuẩn bị đem hai người một mẻ hốt gọn.

Lúc này đây nó thế nhưng không chút nào lưu thủ, bộ da rủ xuống hất lên, chất lỏng có tính ăn mòn cao phóng tới như mũi tên.

Thần tiên cũng tốt quái vật cũng được, nói đến đánh nhau thì gặp nạn đều là phàm nhân.

May mà Tô Nhĩ chọn đứng ở vị trí tốt, nghiêng người trốn sau bức tường.

Sau một tiếng đùng kỳ lạ, như là bị đổ a

- xít sun

-phu

-rit đậm đặc, mặt tường bị ăn mòn loang lổ không chịu nổi.

Diêu Tri phía trước đứng cách bên trái một mét, dùng ánh mắt ý bảo thừa dịp bây giờ rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!