Chương 24: Tân Quỷ Vương

Nếu như người đang nói chuyện với Tô Nhĩ là Triệu Tam Lưỡng, sau khi hắn tại nhận được tin nhắn nhất định sẽ bảo trì im miệng không nói, cũng dặn dò không nên tìm đường chết.

Nhưng Kỷ Hành và Tô Nhĩ có điểm giống nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không xem thường người chủ trì, nhưng cũng sẽ không xen lẫn quá nhiều sợ hãi...! Vì vậy Kỷ Hành cũng không lại tiến hành khuyên bảo.

[cuối tháng trước không thay đổi chủ ý, liền đi tìm Diêu Tri, tôi đã đem đạo cụ tổ đội cho hắn.]

Nhận được câu trả lời vừa ý, Tô Nhĩ nhanh chóng nhắn lại: [ok.]

Cả đêm ngủ chưa được bốn tiếng, ngày hôm sau đi học sắc mặt hơi mệt mỏi.

Tin tức Chúc Vân bỏ nhà đi không thể giấu giếm bao lâu, rất nhanh đã truyền ra khắp cả lớp, chủ nhiệm lớp khi dạy học đặc biệt rút ra vài phút ngầm nhắc nhở học trò, thành tích không phải điều quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn trong lòng vân...! vân.

"Cậu nói Chúc Vân thành tích tốt như vậy, làm sao lại nghĩ quẩn trong lòng?" Nam sinh phía trước nhỏ giọng hỏi.

Đúng lúc này chuông vào học vang lên.

Tô Nhĩ nói sang chuyện khác: "Thầy Diêu vào rồi kìa."

Học sinh ngồi trước lập tức xoay người lại ngồi nghiêm túc.

Diêu Tri đứng ở trên bục giảng, thấy quầng thâm mắt của Tô Nhĩ, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đứa nhỏ này như thế nào lại so với người mới từ trong trò chơi đi ra còn trông mệt mỏi hơn?

Ban ngày không tiện nói chuyện, đợi đến lúc lớp tự học buổi tối, mới gọi cậu đến văn phòng.

"Trạng thái tinh thần của em không được tốt lắm."

Tô Nhĩ thừa nhận: "Tối qua em mơ thấy ác mộng."

Diêu Tri không có hỏi nhiều, mơ ác mộng đối với người chơi mà nói rất thường thấy: "Kỷ Hành nói em muốn đầu tháng sau liền tiến vào trò chơi?"

Tô Nhĩ gật đầu.

Diêu Tri: "Lí do."

Ngoại trừ một số kẻ điên rồ, thái độ của hầu hết mọi người đối với việc vào phó bản đều e sợ tránh còn không kịp.

Tô Nhĩ: "Em muốn tìm một con đường sống."

Tân thủ có chỗ tốt của tân thủ, tư duy không bị khuôn sáo trong trò chơi trói buộc, bản thân thì vẫn còn trẻ, không muốn đến năm 40, 50 tuổi tiếp tục bị cái trò chơi quái lạ này thấu tra tấn.

Diêu Tri hiểu rõ cậu là người có chủ ý, không có nhiều hạn chế, trầm giọng nói: "Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình."

Tô Nhĩ trầm mặc một lúc: "Em hiểu ạ."

Cuối tháng, cách ngày nói chuyện chưa đến một tuần, sau khi tan học Tô Nhĩ đúng giờ tìm đến Diêu Tri.

Cũng không phải là người thích nói nhảm, Diêu Tri đưa cho cậu một quả trái cây màu xanh: "Ăn đi."

"...! Có thể gọi điện cho Kỷ Hành xác nhận một chút không ạ?"

Không phải là Tô Nhĩ đa nghi, chỉ là ở đâu lại có đạo cụ tổ đội có thể nuốt được?

Diêu Tri chẳng những không tức giận, ngược lại gật đầu: "Em làm rất đúng."

Tô Nhĩ trực tiếp gọi video cho Kỷ Hành, sau khi chắc chắn là đạo cụ tổ đội, không chần chừ nữa, cắn xuống một cái.

Chua.

Giống như một lúc ăn tận mười quả chanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!