Chương 22: Điểm Thành Tích

Dưới ánh mắt nóng bỏng như gặp được tri kỷ, Kỷ Hành bình tĩnh mà rút tay ra, bàn bạc:

"Tôi có nghe ngóng qua, vệ trưởng chịu trách nhiệm trừng trị kẻ có tội, người chết dưới tay hắn nhiều vô kể."

Tô Nhĩ không mấy kinh ngạc, cũng là tố chất thân thể người chơi cao hơn người bình thường, nếu không bất kể là ai bỗng nhiên bị quật phát roi, cũng không chắc có thể sống sót nổi.

Nhưng cậu nhìn ánh mắt đối phương thế nhưng lại không có chút thay đổi gì.

Vô cớ bị coi là kẻ xấu, Kỷ Hành cũng không có quá để ý:

"Tôi đi tìm người làm sợi dây chuyền, nhân tiện đi đến chỗ vệ trưởng một chuyến."

"Thời gian có thể có chút gấp."

Tô Nhĩ nói:

"Tìm người hợp tác sẽ thuận lợi hơn."

Kỷ Hành nhắc nhở:

"Trong trò chơi tận lực đừng mượn tay người khác, lúc tổng kết mới có lợi."

Anh vừa đi, bốn phía lập tức yên tĩnh không ít, Tô Nhĩ ngồi trong phòng một lát, bỗng nhiên nhìn qua mở ra cửa sổ thấy một bóng người.

Đi ra ngoài nhìn thử, bà lão chẳng biết lúc nào ra khỏi phòng, nhìn qua hoa dại bên tường nét mặt u ám.

"Hôm nay thời tiết tốt, không bằng đi cùng tôi một chút?" Bà ta nói.

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, đi theo.

Bà lão nói một chút chuyện lúc trẻ, tình yêu vô vọng khi còn trẻ, sau khi lập gia đình chồng thì khắt khe, đứa con thì không nghe lời...! Ngắn ngủn một đoạn đường, bà đã nói sắp xong gần hết cuộc đời mình.

Bước chân dừng ở trước một cánh cửa nhỏ, bà lão đưa tay đẩy ra, không gian hơn mười mét vuông dựng thẳng cái chiếu, sau khi dọn sạch thì lộ ra một vò rượu.

"Con trai tôi đến giờ vẫn cho rằng cha nó là bị tôi hạ độc chết, nhưng thật ra là ngộ độc rượu." Bà lão gỡ xuống lụa đỏ cuốn ở phía trên, mùi rượu nồng đậm bay ra.

Bà đi vào trong sân lấy cái chén nhỏ, rót một chén, đưa cho Tô Nhĩ: Nếm thử đi.

Tô Nhĩ cự tuyệt rất dứt khoát.

Bà lão liền tự mình uống:

"Yên tâm, không có độc. Chỉ là sợ một ngày nào đó tôi chết dưới tay quỷ, thì thật tiếc đống rượu này."

Nói rồi rót cho cậu một ly.

Tô Nhĩ không uống như cũ.

Bà lão cũng không có ép buộc cậu, bản thân lại lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Trước khi đi ra khỏi phòng, bà lão đột nhiên lấy ra lưỡi dao sắc bén từ trong tay áo, đâm về phía đầu của Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ vốn đề phòng bà ta, sau khi quay đầu né tránh vì bảo đảm an toàn còn chạy về phía trước vài bước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã hơn mười mét.

Đâm không trúng còn không kinh ngạc bằng lúc này, bà lão mí mắt run rẩy, thanh niên có chút chính trực đều vô thức chọn cách cướp đoạt dao găm, hoặc là phản lại một đòn, chạy trốn nhanh lẹ như vậy, thật sự làm cho người ta không còn lời nào để nói.

Lúc này Tô Nhĩ đang ở khoảng cách an toàn còn bày ra lý luận phân tích với bà ta:

"Trong thị trấn giới hạn số lượng rượu, muốn gây ra ngộ độc rượu là việc không quá dễ dàng, lần sau tìm lý do tốt hơn chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!